Tuy rằng có chút "mặt dày", nhưng cũng phải nói, đây chính là lý do khiến ông ta sống lâu như vậy.
"Ầm!"
Bạo Lực!
Đối mặt với một thập phẩm đang dốc hết sức, Chu Giáp lập tức kích hoạt Bạo Lực, hắn điên cuồng xoay khiên, phong tỏa mọi hướng.
Cùng lúc đó, Chu Giáp vung rìu hai lưỡi, phủ quang hung bạo mang theo tia sét chói mắt, bùng nổ giữa những bông hoa, tàn phá bừa bãi.
Nhị Trọng Khiên Phản!
Bôn Lôi Phủ!
"Keng keng... leng keng..."
"Rầm!"
Hai bóng người lướt qua nhau.
Tiền Tiểu Vân khẽ động, đột nhiên biến mất, một luồng kiếm khí vô hình xé toạc không trung, bay xa mấy mét.
"Xẹt..."
Tiêu Mạc Nhiên điên cuồng lùi lại, phải lùi đến ba mươi mét mới dừng lại.
Tiêu Mạc Nhiên cúi đầu, nhìn vết rách trên áo, ánh mắt ông ta lóe lên, khóe miệng đột nhiên trào máu, vẻ mặt trở nên đau khổ:
"Người trẻ tuổi, không biết tôn trọng người già, hai người liên thủ bắt nạt một lão già như ta."
"Nhưng mà..."
"Khiên rìu tốt, sức mạnh tốt, kiếm pháp tốt."
Tiêu Mạc Nhiên khen ngợi, cất kiếm:
"Đã hai người cũng là bạn của Hồn Thủy Lục Huynh Đệ, vậy thì giao cho hai người xử lý hậu sự cũng được, lão phu... xin phép cáo lui trước."
Nói xong, Tiêu Mạc Nhiên nhìn hai người, lùi lại, chỉ với mấy lần chớp mắt đã biến mất.
Đợi khi Tiêu Mạc Nhiên đi khuất, Chu Giáp mới nghiêng đầu, nhìn Tiền Tiểu Vân, hắn suy nghĩ một chút, rồi ném cho cô ta cái túi nhỏ nhất.
"Cảm ơn."
"Đây là để cảm tạ."
Tiền Tiểu Vân đưa tay nhận lấy, nhìn cái túi trong tay, lại nhìn mấy cái túi khác trên mặt đất, trong mắt dường như có chút không cam lòng.
"Thôi bỏ đi."
Tiền Tiểu Vân lắc đầu, quay người rời đi, cô ta không thể nào rời xa con quá lâu, nếu không, sẽ rất lo lắng.
"Khinh công." Nhìn thân pháp của hai người kia, một người nhanh hơn người kia, Chu Giáp không nhịn được phải xoa trán:
"Đây là một khuyết điểm."
Đông Khu.
Căn cứ của những người sống sót.
Chu Giáp vừa mới trở về đã cảm nhận được bầu không khí khác thường.
Ánh mắt của những người Tinh Tộc đang đi lại trong căn cứ nhìn những người từ thế giới khác đến mang theo địch ý, thậm chí có không ít người còn thể hiện ác ý, không hề che giấu.
Ừm...
Xem ra, hắn không thể ở lại đây nữa.
"Chu huynh."
Một bóng người xuất hiện trước cửa, ngăn Chu Giáp đóng cửa, ánh mắt người này nhìn vào mấy cái túi sau lưng Chu Giáp:
"Mấy hôm nay, hiếm khi thấy huynh xuất hiện, xem ra là Chu huynh đã ra ngoài."
"Cát huynh." Chu Giáp lạnh nhạt nói:
"Có chuyện gì sao?"
"Chu huynh cũng nhận ra bầu không khí trong căn cứ này không ổn, đúng không?" Mấy ngày không gặp, trong mắt Cát Đại Hải đã có thêm tơ máu, trông tiều tụy hơn, thậm chí khí tức cũng toát lên vẻ suy sụp.
Cát Đại Hải mím môi, như thể theo thói quen nhai gì đó, rồi tiếp tục nói:
"Tin tức mà ta nghe ngóng được là, Kỷ gia đã đạt thành thỏa thuận hợp tác với Tinh Tộc, sau này, những người đến từ thế giới khác như chúng ta sẽ không còn được hoan nghênh ở căn cứ này nữa."
"Không thể vào căn cứ, có nghĩa là chúng ta phải tìm chỗ ở bên ngoài, phải đối mặt với cương thi bất cứ lúc nào."
"Đây chưa phải là điều tồi tệ nhất."
"Sau này, chúng ta sẽ không có kênh để tiếp nhận tin tức nữa, người Kỷ gia còn có thể lợi dụng Tinh Tộc để đối phó với chúng ta."
"Sau này, nếu như chỉ có một mình, sẽ rất bất tiện."
Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ.
Đúng vậy.
Lời của Cát Đại Hải không sai, chuyện này rất có thể sẽ xảy ra, hơn nữa, đối với những người đơn độc hành động, điều này sẽ rất tồi tệ.
"Ta và mấy người bạn đã bàn bạc." Nhìn thấy Chu Giáp im lặng, Cát Đại Hải tiếp tục nói:
"Sau khi rời khỏi căn cứ, chúng ta có thể chia sẻ tin tức cho nhau, nếu như ai gặp rắc rối, cũng có thể bỏ tiền ra thuê người khác giúp đỡ."
"Chúng ta còn có nội ứng là Tinh Tộc, có thể nắm bắt động tĩnh của bốn khu vực lớn bất cứ lúc nào."
"Chu huynh!"
Cát Đại Hải nhìn Chu Giáp, ánh mắt chân thành:
"Chi bằng cùng gia nhập, chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau."
"..." Chu Giáp suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu:
"Thôi."
"Hảo ý của Cát huynh, tại hạ tâm lĩnh, nhưng mà ta đã quen với việc độc lai độc vãng, nên sẽ không gia nhập."
Nói xong, Chu Giáp định đóng cửa.
"Haiz..."
Cát Đại Hải sững sờ, định đưa tay ngăn cản, nhưng cửa đã bị đóng lại.
ÔNg ta đứng trước cửa trầm tư một lát, bất lực lắc đầu, quay người rời đi. ...
"Cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên.
Chu Giáp nhíu mày, mở hé cửa.
Một người phụ nữ đứng ngoài cửa.
Người phụ nữ này cao ráo, dung mạo xinh đẹp, ăn mặc vô cùng gợi cảm, môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp long lanh, nhìn Chu Giáp.
Chu Giáp đã từng gặp người phụ nữ này, là con gái của Hắc Đế, thường xuyên lượn lờ trong đám đàn ông.
Hình như tên là Diệu Quỳnh?
"Tiên sinh."
Người phụ nữ mở miệng, mùi thơm ập vào mặt, giọng nói ngọt đến tận xương tủy, khiến người ta tê dại, như bị điện giật:
"Cát Đại Hải bảo ta đến mời ngài, ngài có thể nể mặt, đi cùng ta hay không?"
Mùi thơm xuyên qua mũ giáp, bay vào mũi Chu Giáp.
Chu Giáp chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, máu nóng dồn lên đầu, người trước mặt dường như cũng trở nên xinh đẹp hơn, mơ hồ có bóng dáng người trong lòng của hắn.
Lời nói của Diệu Quỳnh vang vọng bên tai Chu Giáp, khiến ánh mắt hắn mơ màng, theo bản năng gật đầu:
"Được!"
Vừa dứt lời, Chu Giáp liền nheo mắt, ngôi sao trong thức hải lóe sáng, một luồng khí lạnh từ mi tâm xuất hiện, truyền đến xương cụt, trong nháy mắt đã quét sạch cảm giác kỳ lạ trên người.
Pháp thuật mê hoặc lòng người?
Thôi miên?
Mùi thơm cũng không bình thường, là một loại thuốc?
"Vậy thì tốt." Nhìn thấy Chu Giáp đồng ý, Diệu Quỳnh liền khinh thường liếc mắt, ngẩng đầu, kiêu ngạo nói:
"Ngươi đi theo ta."
Nói xong, Diệu Quỳnh quay người, bước đi.
Ả ta có dáng người uyển chuyển, ngay cả dáng đi cũng vô cùng quyến rũ, hơn nữa còn có mùi thơm thoang thoảng, khiến người ta theo bản năng đuổi theo bóng dáng của ả.