Đêm.
Không trăng, không sao.
Chỉ có gió gào thét, tuyết bay lả tả.
Chu Giáp và Thiên Hà ngồi xếp bằng trong hốc cây, một ngọn đèn dầu được đặt ở giữa, ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn bao phủ lấy hốc cây, cũng ngăn cách cái lạnh bên ngoài.
Đèn dầu này không phải là vật phàm, mà là Huyền binh thượng phẩm, bên trong đèn là dầu của Long Kình cốt, có thể cháy liên tục trăm năm.