TRUYỆN FULL

[Dịch] Bắc Âm Đại Thánh

Chương 131 -

"Hả?"

Tiền Vân Phàm nhướn mày, do dự.

"Nếu như huynh muốn giết nó, thì giết luôn cả muội đi." Tiền Tiểu Vân hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào huynh trưởng:

"Muội biết, huynh có thể xuống tay được."

"Ha..." Tiền Vân Phàm lắc đầu, một lúc lâu sau mới thở dài, chậm rãi thu trường thương lại:

"Thôi được rồi!"

"Người đâu, đưa tiểu thư đi chữa trị vết thương."

"Còn có con của muội!" Tiền Tiểu Vân vội vàng nói.

"Ừm." Tiền Vân Phàm bĩu môi:

"Thuận tiện xem đứa bé, con của Tiền gia chúng ta!"

Sự hỗn loạn kéo dài đến tận sáng.

Nội thành vốn đã hơi có hình hài, lại một lần nữa biến thành đống đổ nát, hơn nữa, so với cuộc tấn công của quái vật mấy ngày trước, lần này nội thành tổn thất nặng nề hơn.

Không biết bao nhiêu người đã chết.

Nhưng đây chỉ là cuộc bạo loạn do bị áp bức quá mức, nhất thời bốc đồng, không có đủ điều kiện để thay đổi cục diện.

Sau khi hỗn loạn kết thúc, tuy rằng Hoắc phủ đã bị hủy diệt, nhưng tình hình ở Hoắc gia bảo không hề tốt hơn là bao, không có đội tuần tra, các cuộc chém giết càng trở nên phổ biến.

E rằng theo thời gian trôi qua, cuối cùng vẫn sẽ có một thế lực giống như Hoắc phủ xuất hiện, nội thành, ngoại thành cũng sẽ lại được phân chia.

Mọi thứ...

Sẽ không có quá nhiều thay đổi.

"Cọt kẹt..."

Chu Giáp đóng cửa lại, An Kỳ đã biến mất khỏi căn nhà cây.

Trên bàn có một quyển sách và một cái lọ thuốc, bên dưới cái lọ có một tờ giấy.

Chu Giáp rút tờ giấy ra, liếc nhìn, sau đó lắc đầu, ném sang một bên.

An Kỳ đã thừa lúc hỗn loạn rời đi, may mà y đã để lại Dụ Thú dược dành riêng cho Vô Mục Khuyển, còn có kiến thức về dược vật của một Sâm Lâm Chi Tử.

Trong quyển sách, không chỉ ghi chép mấy loại Dụ Thú dược, thậm chí còn chu đáo đến mức viết cả nguyên lý và cách cải tiến Dụ Thú dược.

Như thể...

An Kỳ thực sự muốn dạy cho Chu Giáp.

Nhưng đáng tiếc, người khác không có khả năng cảm ứng bẩm sinh với dược liệu, dị loại của Sâm Lâm Chi Tử, Chu Giáp cũng không có.

Chỉ cần cầm dược liệu trên tay, An Kỳ có thể biết được công dụng của nó.

Hơn nữa, vì các thế giới rơi vào Khư Giới, nên chủng loại thảo dược của Khư Giới nhiều hơn thế giới Phí Mục rất nhiều, cho nên, dược hiệu cũng tốt hơn.

Chỉ cần có đủ tinh lực và am hiểu về dược lý.

Mà hai điều này...

Chu Giáp đều không có.

May mà có phương thuốc hoàn chỉnh, Chu Giáp vẫn có thể trông bầu vẽ gáo.

Chu Giáp đặt quyển sách xuống, lấy ra mấy cái túi lớn, đổ xuống đất, đủ loại vật tư chất thành một ngọn núi nhỏ, khiến hắn nín thở.

"Phát tài rồi!"

Một giờ sau.

Cuối cùng Chu Giáp cũng đã kiểm kê xong.

"Hơn một nghìn ba trăm Nguyên Thạch, mấy vạn Nguyên tiền, có hơn tám mươi viên bảo thạch, bảo ngọc, Linh Mộc có thể dùng để chế tạo ngọc phù Nguyên Thuật..."

"Binh khí, cung nỏ, tác phẩm nghệ thuật..."

Cuối cùng, sau khi tính toán sơ bộ, nếu như đổi hết vật tư thành Nguyên Thạch, thì số tài sản này e rằng có thể đổi được ba nghìn Nguyên Thạch!

"Phù..."

Chu Giáp thở dốc, hai mắt đỏ ngầu.

Cho dù cuộc bạo loạn này sẽ khiến cho số lượng vật tư trên thị trường tăng mạnh, giá cả giảm xuống, nhưng cũng vượt xa hai nghìn Nguyên Thạch.

Đây là một khoản tài sản khổng lồ!

Cho dù là người nội thành, e rằng cũng không có mấy nhà có thể bỏ ra nổi.

"Cho dù là mua bảo dược cũng đủ rồi, dùng bảo dược để tu luyện Tam Nguyên Chính Pháp, trong vòng hai năm, chắc chắn có thể tu luyện đến thất phẩm."

"Ừm..."

Chu Giáp khẽ lắc đầu, nhìn Dụ Thú dược bên cạnh.

Nếu như có thể lấy được Nguyên Tinh thứ ba, đừng nói là thất phẩm, cho dù là bát phẩm, cảnh giới cao nhất ở Hoắc gia bảo, cũng chưa chắc không có hy vọng.

Nhưng bây giờ tình hình quá hỗn loạn, Chu Giáp lại bị thương, nên chưa phải lúc.

Chu Giáp mở cửa, lắng nghe tiếng chém giết thỉnh thoảng vang lên bên ngoài, đành phải tạm thời gác lại ý định đi dẫn dụ Vô Mục Khuyển.

Mấy ngày tiếp theo, cuộc bạo loạn dần dần lắng xuống.

Ít nhất...

Bề ngoài là vậy.

Các thế lực mới đã bắt đầu xuất hiện.

Có thế lực là tàn dư của Lục Nhâm đường, Ngư Long hội, các gia tộc lớn, có thế lực là do một số người của lãnh địa Nam tước Bain tập hợp lại.

Tóm lại, khắp nơi đều có sóng ngầm, tất cả các thế lực đều đang nhòm ngó vị trí bá chủ Hoắc gia bảo.

Còn đám tín đồ tà thần giáo kia thì lại không biết đã biến đi đâu.

Trong thời gian này, Chu Giáp rất ít khi ra khỏi nhà, hắn vừa dưỡng thương, hồi phục tinh lực, vừa rèn luyện bản thân, mỗi lần ra ngoài đều là để mua sắm vật tư cần thiết cho việc săn bắn, hoặc là thử liên lạc với những người khác.

Mấy ngày sau.

Tên: Chu Giáp.

Tu vi: Phàm Giai lục phẩm Tẩy Tủy (2931/8000).

Nguyên Tinh: Thiên Anh Tinh (Đặc tính: Chưởng Binh), Địa Mãnh Tinh (Đặc tính: Bạo Lực).

Công pháp: Tam Nguyên Chính Pháp thuần thục (37/800).

Võ kỹ: Nhị Trọng Khiên Phản viên mãn (479/2000), Phi Phong Phủ Pháp viên mãn (181/1600), Nạp Nhĩ Bí Tức Thuật thuần thục (69/500), Đoạt Mệnh Kiếm thuần thục (764/1000), Nộ Lôi Phủ tinh thông (135/2000), Tam Thân Bộ sơ cấp (275/600).

Vết thương đã hoàn toàn lành lặn.

Tinh thần sung mãn.

Đã đến lúc rồi!

Chu Giáp chỉnh lại quần áo, đẩy cửa bước ra ngoài. ...

Trên chợ, vẫn có những cửa hàng mở cửa buôn bán, thậm chí còn có vài quầy hàng rong bày bán vật tư.

Nhưng khác với sự náo nhiệt trước kia.

Những người bán hàng, khách mua hàng trên đường, ai nấy đều cảnh giác, cơ thể căng cứng, lời nói, cử chỉ đều rất cẩn thận.

Đặc biệt là những người vẫn kiên trì buôn bán, người nào người nấy đều cao to, vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, nhìn vào là biết không phải là người dễ chọc.

Thậm chí còn có hộ vệ, thủ hạ đứng canh chừng xung quanh.

Nếu không làm vậy...

E rằng bọn họ cũng không dám ra ngoài buôn bán.