Thi thể đêm qua, sau khi bị Bạch mao phong thổi qua, đã biến thành xương trắng, bị vứt bừa bãi ở góc đường, không ai hỏi han.
Chu Giáp không nán lại trên đường, hắn siết chặt nhuyễn giáp, bước nhanh về phía trước.
"Chu quản sự!"
Một tiếng gọi khiến Chu Giáp dừng bước:
"Hàn chấp sự tìm ngài!"
Hàn chấp sự?
Chu Giáp sững sờ, theo bản năng dừng lại. ...
Hội chủ Ngư Long hội chết trong cuộc tấn công của quái vật, phó hội chủ mất tích vào đêm dân cư ngoại thành nổi dậy, bang hội lớn như vậy, nhất thời không có người lãnh đạo.
May mà còn có hai vị trưởng lão, miễn cưỡng duy trì đại cục.
Trụ sở.
Sau khi trải qua cuộc bạo loạn, đồ đạc trong hội gần như bị cướp sạch, may mà vẫn còn phần lớn nhà cửa, vẫn có thể dùng để làm việc.
Hàn Vĩnh Quý mặc trọng giáp, bụng phệ, ngồi trên ghế đá, nhìn thấy hắn đến liền đứng dậy, cười ha hả nghênh đón.
"Chu huynh đệ, tôi biết ngay là cậu không sao mà, danh hiệu "phúc tinh" không phải là hư danh."
"Hàn đại ca cũng không sao."
Chu Giáp vui mừng, dù sao cũng là người cùng một nơi đến, hơn nữa, Hàn Vĩnh Quý lại rất biết cách đối nhân xử thế, khiến người ta không thể nào ghét bỏ được:
"Triệu Cương bọn họ thế nào rồi?"
"Đều rất khỏe." Hàn Vĩnh Quý gật đầu:
"Mấy người chúng tôi trốn chung với nhau, may mắn sống sót, chỉ là không liên lạc được với Trần Hủy, Lữ Dung, cậu có tin tức gì của hai người họ không?"
"Không có." Chu Giáp trầm giọng:
"Sau khi quái vật tấn công, tôi đã đi dò la, hình như họ được đưa đến Hoắc phủ, nhưng sau cuộc bạo loạn mấy hôm trước, người trong Hoắc phủ..."
Chu Giáp lắc đầu, tiếp tục nói:
"Mấy ngày nay không có tin tức, e rằng dữ nhiều lành ít."
Cho dù là vào đêm xảy ra bạo loạn hay là sau đó, Chu Giáp đều đã thử đi tìm Trần Hủy và Lữ Dung, đáng tiếc, cả Hoắc gia bảo đều chìm trong hỗn loạn.
Tìm người, khó như lên trời.
Cũng không có manh mối.
"Haiz!"
Hàn Vĩnh Quý thở dài:
"Sống chết có số, giàu sang tại trời, không thể cưỡng cầu được."
Mấy người họ có thể sống sót là nhờ vào có Ngụy Chí Hành che chở, hơn nữa ngoại thành không phải là trung tâm của cuộc bạo loạn, nên mới may mắn thoát nạn.
Còn nội thành...
Trong tình huống ngày hôm đó, đừng nói là hai cô gái yếu đuối, cho dù là Thánh Đường có cao thủ Siêu phẩm trấn giữ cũng bị biến thành một đống đổ nát.
"Mà thôi, mà thôi."
Hàn Vĩnh Quý xua tay, kéo Chu Giáp ngồi xuống:
"Có một số chuyện, chúng ta chỉ có thể phó mặc cho số phận, nhưng tục ngữ có câu: "Ba phần trời định, bảy phần do người", bây giờ cơ hội đến rồi."
"Sau khi trải qua cuộc tấn công của quái vật và cuộc bạo loạn, Hoắc phủ không còn một ai sống sót, Tiền gia, Khải Ân gia cũng đã biến thành phế tích, các bang phái khác cũng bị tổn thất nặng nề."
"Đây là cơ hội của chúng ta!"
Hàn Vĩnh Quý nhìn chằm chằm Chu Giáp, hai mắt sáng rực:
"Chu huynh đệ, chúng ta cùng nhau liều một phen, thế nào?"
"Liều một phen?" Chu Giáp nghiêng đầu:
"Hàn đại ca muốn làm gì?"
"Làm gì sao?" Hàn Vĩnh Quý đứng dậy, hai mắt lóe lên, giọng điệu phấn khích:
"Hiện tại, Hoắc gia bảo đang chờ được khôi phục, không ai quản lý, đây không phải là kế lâu dài, hơn nữa, Hoắc phủ, Tiền gia, Khải Ân gia đều đã diệt vong, Hắc Liên, Lục Nhâm đường cũng bị tổn thất nặng nề, các cao thủ bát phẩm trở lên, đa số đều chết hoặc bị thương, đây chẳng phải là cơ hội sao?"
Hàn Vĩnh Quý quay người lại, giáp diệp trên người va chạm vào nhau, phát ra tiếng loảng xoảng:
"Thế giới này khác với nơi chúng ta đến, tất cả mọi thứ đều phải đánh đổi bằng mạng sống, tranh giành bằng mạng sống, không có chỗ cho may mắn."
"Đặc biệt là những người không có chỗ dựa như chúng ta, nếu muốn nổi bật..."
"Khó hơn lên trời!"
Hàn Vĩnh Quý cảm khái nói, giọng điệu chậm rãi:
"Ở đây, có thể đứng vững gót chân đã là muôn vàn khó khăn, muốn thành công, gần như là không thể, bây giờ, cơ hội đã đến."
"Đại trượng phu tầm thường vô vị thì khác gì là gỗ mục?
"Cha ta đặt tên ta là Vĩnh Quý, chính là muốn ta sau khi trưởng thành phải trở nên nổi bật, nhưng ở xã hội hiện đại, ta chỉ là một kẻ thầm thường."
"Mà ở chỗ này..."
Y nheo mắt lại, một tay giơ lên, ngữ khí kích động nói:
"Chỉ cần dám liều dám đánh liền có hi vọng có được mọi thứ!"
"Cơ hội rất hiếm có, đặc biệt là cơ hội như hiện giờ, càng là ngàn năm một thuở, chẳng lẽ Chu huynh đệ không muốn thử một lần sao?"
Lời nói của Hàn Vĩnh Quý, kết hợp với động tác của anh ta, mang theo sức cuốn hút rất lớn, nhưng Chu Giáp lại mặt không đổi sắc, chỉ chậm rãi hỏi:
"Những gì Hàn đại ca vừa nói, là ý của Ngụy chấp sự, hay là ý của Tam trưởng lão?"
"Hừ..."
Hàn Vĩnh Quý cười khẩy, nói:
"Có gì khác biệt sao?"
Hàn Vĩnh Quý khoanh tay, đi đi lại lại trong phòng:
"Nhị trưởng lão luôn đối đầu với Tam trưởng lão, bây giờ, lão ta còn muốn dẫn người rời khỏi Ngư Long hội, Tam trưởng lão sao có thể đồng ý?"
"Tuy rằng Tam trưởng lão là nữ lưu, nhưng thực lực ít nhất cũng là cửu phẩm, làm việc công bằng, công chính, trong bang hội không ai không phục."
"Nếu như có thể thống nhất Ngư Long hội, chúng ta chưa chắc không thể nhân cơ hội chiếm lấy nửa giang sơn Hoắc gia bảo."
"Các người muốn ra tay với Nhị trưởng lão?" Chu Giáp hơi biến sắc:
"Thực lực của Nhị trưởng lão không thua kém Tam trưởng lão, hơn nữa ông ta còn có mấy người bạn tốt là Khách khanh trưởng lão, chưa chắc đã thua Tam trưởng lão."
"Yên tâm." Hàn Vĩnh Quý nheo mắt:
"Tam trưởng lão mưu trí hơn người, đã có ý định này thì chắc chắn sẽ quét sạch mọi trở ngại, bây giờ, nội bộ các thế lực lớn đều đang hỗn loạn, ai có thể đứng vững gót chân trước, người đó sẽ chiếm được nhiều địa bàn hơn."
"Chu huynh đệ!"
Hàn Vĩnh Quý nghiêm mặt nhìn Chu Giáp:
"Cùng đến đi!"