TRUYỆN FULL

[Dịch] Bắc Âm Đại Thánh

Chương 166 - Chim Ruồi

Việc chọn Chu Giáp không phù hợp với suy nghĩ của Terry Warren.

"Cái này..."

Tuy rằng giọng điệu của Terry Warren rất bình thản, như thể thuận miệng hỏi, nhưng Taylor vẫn run rẩy, không dám giấu giếm, thành thật nói:

"Tiểu nhân đã dò la, tuy rằng Chu Giáp là thất phẩm, nhưng căn cơ yếu, thực sự tu luyện chưa được mấy năm, thực lực đều dựa vào bộ bảo giáp trên người."

"Nếu như không có bảo giáp, chưa chắc đã mạnh."

"Hơn nữa..."

Taylor ngừng lại, tiếp tục nói:

"Họ Chu kia mang theo một cái túi lớn như vậy, bên trong chắc chắn có không ít thứ tốt, hơn nữa, bảo giáp ở trên người hắn ta, thật là lãng phí."

"Nếu như thiếu gia mặc bảo giáp đó, chúng ta sẽ có thêm một cửu phẩm."

"Ừ."

Terry Warren gật đầu, mặt không đổi sắc, không biết có đồng ý với lời của Taylor hay không, y chỉ thản nhiên nói:

"Bây giờ mới bắt đầu lên đường, đừng gây thêm phiền phức, còn về phần bảo giáp... ngoại vật không đáng tin cậy, đặc biệt là trên con đường này."

"Thứ này, sẽ bị hỏng."

"Vâng." Taylor cúi đầu đáp.

"Vù..."

Mặt trời, mặt trăng bị che khuất, cát bụi bay mù mịt.

Mọi người cúi người, chống chọi với cuồng phong, cố gắng di chuyển.

"Nhìn kỹ phương hướng!"

"Đừng tách ra, một khi bị lạc trong bão cát, muốn quay lại sẽ rất khó, tất cả mọi người hãy đến gần người bên cạnh."

"Nhanh lên, đi qua khu vực bão cát này là được!"

Từng tiếng quát lớn mơ hồ vang lên trong tiếng gió rít chói tai.

Chu Giáp dẫm chân xuống đất, Thần Ngạc Giáp trên người hắn nặng ba trăm cân, rìu hai lưỡi nặng hơn sáu mươi cân, thân thể được tôi luyện.

Nhìn thì không cao lớn, nhưng thực lực của Chu Giáp lại mạnh hơn cả bò Tây Tạng.

Cho dù bị bão cát tấn công, Chu Giáp vẫn có thể vững vàng bước đi, thậm chí còn có thể kéo người bên cạnh, quan sát tình hình xung quanh.

Không biết đã qua bao lâu.

Bão cát tan đi.

Sau mấy ngày di chuyển, trước mắt mọi người cuối cùng cũng xuất hiện một màu xanh.

"Thiếu hai mươi bảy người."

Sau khi kiểm tra số lượng, Paul lộ vẻ đau buồn, cúi đầu, lặng lẽ cầu nguyện, sau đó chạy đến báo cáo với Becky phu nhân.

Ở nơi này, một khi mất liên lạc với đội ngũ, chắc chắn sẽ rơi vào tuyệt vọng.

"Tên này đúng là người tốt." Hứa Đàm nhìn bóng lưng Paul, phủi bụi trên người, cười lắc đầu:

"Thật hiếm thấy."

Chu Giáp gật đầu.

Paul là tín đồ của thần Quang Minh, khác với Becky phu nhân có tín ngưỡng thay đổi thất thường, Paul dường như thực sự tuân thủ những lời dạy của thần Quang Minh.

Hiền lành, giữ chữ tín, không làm ác, không giết người bừa bãi, bảo vệ kẻ yếu...

Lúc đầu, mọi người còn tưởng Paul chỉ đang giả vờ, không ngờ y lại thực sự là người như vậy.

Ở Khư Giới không có thần Quang Minh, cho dù có sùng bái thần linh, tuân thủ giáo quy như thế nào, sau khi chết cũng không thể trở về cái gọi là thần vực.

Chỉ có thể nói, con người thực sự rất khác biệt.

"Loại người như Paul vậy mà có thể sống đến bây giờ, đúng là kỳ tích." Hồng Thiếu Hùng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, theo bản năng nhìn xung quanh.

Từ khi bị Taylor trừng phạt, Hồng Thiếu Hùng càng thêm nhát gan, thậm chí còn có chút nhạy cảm quá mức.

"Mọi người."

Sau khi nghỉ ngơi, Terry Warren đứng dậy, nói:

"Phía trước, chúng ta sẽ đi qua một khu rừng, trong đó có một loại chim ruồi có thể bắn gai độc, bọn chúng rất nhạy cảm với âm thanh, nên mọi người đừng lên tiếng."

"Lát nữa, người của nhà Warren sẽ đi đầu dò đường, mọi ngươi đi theo phía sau, cẩn thận một chút, nếu để xảy ra chuyện thì không ai quan tâm được đâu."

"Vâng!"

"Được!"

"Chúng tôi sẽ chú ý."

Tiếng phụ họa vang lên liên tục.

"Không ngờ..." Hồng Thiếu Hùng nhỏ giọng nói:

"Người của gia tộc Warren lại nghĩa khí như vậy, có nguy hiểm liền xông lên trước, chúng ta đi theo bọn họ, chẳng phải cơ hội sống sót sẽ rất cao sao?"

Nghe vậy, Hứa Đàm ở bên cạnh khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, nói:

"Lát nữa, chúng ta cố gắng đi phía trước, đi theo người của nhà Warren."

"Hả?" Hồng Thiếu Hùng sững sờ, sau đó gật đầu, không hỏi thêm nữa:

"Được."

Một lúc sau, đội ngũ khởi hành. ...

Vỏ cây màu đồng, toát lên vẻ cứng rắn, thân cây đầy rãnh, như thể ẩn giấu thứ gì đó; lá cây màu đỏ rực nối liền thành một mảng, lay động theo gió, giống như biển lửa.

"Loạt soạt..."

Tiếng gió thổi qua lá cây vang vọng bên tai.

Mọi người đi trong rừng, dẫm lên lá khô, cành khô, cố gắng giảm bớt âm thanh, bọn họ co rúm người lại, cẩn thận di chuyển.

"Phập!"

Chu Giáp nhướng mày, theo bản năng nhìn về phía sau.

Lá cây rụng trong rừng tích tụ lâu ngày, khó tránh khỏi việc mục nát, nên nhìn mặt đất tuy bằng phẳng, nhưng bên dưới rất có thể là bùn nhão, không chịu nổi sức nặng.

Cho dù cẩn thận đến đâu cũng khó tránh khỏi việc giẫm nhầm.

Hả?

Cách đó không xa, gia đình ba người kia vậy mà cũng đi đến phía trước.

Không chỉ ba người bọn họ, còn có không ít người vốn đi phía sau, bây giờ cũng lặng lẽ đến gần đội ngũ của nhà Warren, trong mắt mang theo vẻ cảnh giác.

Phía sau là những bóng người thưa thớt, tản ra.

Bọn họ nhìn nhà Warren ở phía trước, bước theo dấu chân của người đi trước, dễ dàng di chuyển, nhìn thì có vẻ an toàn hơn, nhưng cũng chỉ là nhìn vậy thôi.

Chu Giáp thu hồi tầm mắt, đột nhiên hắn khẽ động tai.

Một tiếng động lạ vang lên gần đó.

"Ong..."

Một con chim nhỏ to bằng ngón tay cái, trông giống như con ong, từ trong tán lá bay ra, vỗ cánh, lao về phía một người đàn ông.

Chim ruồi?

Người đàn ông cứng người, toát mồ hôi lạnh, không dám động đậy.

"Ong..."

Con chim ruồi bay quanh người đàn ông mấy vòng, như thể không phát hiện ra điều gì bất thường, nó quay người định rời đi, nhưng đột nhiên đuôi nó run lên, bắn ra những sợi tơ đen.

"A!"

Sợi tơ đen xuyên qua quần áo, đâm vào da thịt, người đàn ông hét lên thảm thiết, hơn nữa còn có một luồng khí đen từ vết thương lan ra, tràn ra toàn thân với tốc độ kinh người.