Sau khi thu dọn xong, Chu Giáp lại lấy ra một cái túi vải nhỏ từ trong người, túi vải vẫn còn hơi ấm, trên tấm vải màu xanh là vết máu đã khô.
Thứ này là của La Bình.
"Haiz!"
Chu Giáp thở dài, mở túi vải ra.
Bên trong không có nhiều thứ, chỉ có một hộp gỗ tinh xảo, một cuộn vải bố.