“Mặc dù nói khả năng đoạt giải của cậu rất cao, nhưng cậu vẫn phải bình tĩnh,” Kiều Phong vẻ mặt trống rỗng nói, không biết là đang an ủi Hứa Trăn hay là chính mình, “Tuy rằng Giải Ngọc Lan quan trọng, nhưng “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất” cũng không phải giải thị đế.”
“Với thực lực bây giờ của cậu thì sớm muộn chúng ta cũng sẽ lấy được thưởng, cho nên cậu không cần quá gấp.”
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, đạm nhiên cười, nói: “Không sai, em cũng cho rằng như vậy.”
Kiều Phong: “……”
Tâm thái của ngài tốt như vậy, ta thật đúng là yên tâm!