Sáng hôm đó, Trần Chính Hào ngủ đến hơn 10 giờ mới dậy. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn uống một tách cà phê đen, ăn một chút gì đó, rồi đứng bên cửa sổ hóng gió một lúc lâu, mãi sau hắn anh mới tỉnh táo lại. Hai năm trở lại đây, hắn hiển nhiên cảm thấy được khí lực của mình không bằng những năm trước.
Không thể thức khuya, không chịu được mệt mỏi, tóc rụng ngày càng nhiều khiến Trần Chính Hào, người luôn tự xưng là “Trẻ tuổi” lại vô cùng uể oải.
Đó là lý do tại sao, khi một diễn viên đạt đến vị trí hiện tại, họ đã phải làm việc chăm chỉ ở giai đoạn đầu và tận hưởng lương hưu ở giai đoạn sau. Mỗi năm, lựa chọn quay một hoặc hai bộ phim điện ảnh và truyền hình, sau đó quay các chương trình tạp kỹ và quảng cáo, lúc đó, tiền cát xê nhận được sẽ giống như tuyết trắng rơi vào túi áo hắn.
Nhưng mà Trần Chính Hào đã không làm như vậy.
Cho đến năm nay, hắn vẫn dành 80% thời gian cho việc đóng phim, mỗi năm hắn tham gia ít nhất là 3 bộ phim điện ảnh và phim truyền hình, thậm chí có khi là 5 hoặc 6 bộ.
Hắn thích đóng phim.
Mỗi khi chọn kịch bản, tâm trạng của Trần Chính Hào vẫn như 10 năm trước, đầy háo hức và mong đợi.
Con người tôi là thế, dù bao nhiêu tuổi thì chàng trai sống trong trái tim mình vẫn là chàng trai ấy.
…..
Vào lúc 1 giờ 50 chiều, việc quay phim chuẩn bị bắt đầu.
Đoàn phim và nhân viên ngoại cảnh liên tục xác nhận tình trạng của dây cáp thép và dây an toàn trước khi tháo lan can bảo vệ an toàn bên ngoài.
Hứa Trăn là người đầu tiên đi trên xà đá.
Hôm nay, hắn không mặc tăng bào, đầu mang theo tóc giả, trên thân là một y phục đen tuyền.
Bởi vì Vô Hoa của ngày hôm nay không còn là “Thất tuyệt diệu tăng” ngày thường nữa, mà đã cải trang thành một nhẫn giả (Ninja) Đông Doanh tên là “Thiên Phong Thập Tứ Lang”.
Theo nguyên tác, Vô Hoa lúc này lẽ ra phải được ngụy trang bằng mặt nạ da người. Tuy nhiên, để giảm bớt khó hiểu cho khán giả, bộ phim đã thay đổi phần hóa trang thành mặt nạ.
Lúc này, khuôn mặt của Hứa Trăn được che bởi một tấm vải đen, trên trán còn thắt một dây vải đen. Hắn nhìn vào gương trước khi ra sân, trong đầu không hiểu sao nhớ tới Kakashi.
Thấy Hứa Trăn và Trần Chính Hào đã có mặt, đạo diễn Đặng Đại Diễn cầm lấy bộ đàm, trầm giọng nói: "Tất cả các máy quay xin trả lời, cảnh quay đầu tiên của chương 28 sắp bắt đầu."
“Máy số 1, sẵn sàng chưa?”
“Máy số 1 đã sẵn sàng, trả lời xong.”
“Máy số 2, sẵn sàng chưa?”
“Máy số 2 đã sẵn sàng, trả lời xong.”
“……”
Trong cảnh này, đoàn phim đã dựng tổng cộng 6 máy quay xung quanh vách đá, cộng với một máy quay không người lại ỏ trên không, đây có thể nói là một góc cũng không bỏ sót.
Tất nhiên cái gọi là “vốn gốc” thực ra cũng chẳng có bao nhiêu, dù sao thì đây cũng là một đoàn phim nghèo với vốn đầu tư vỏn vẹn 20 triệu….
“Bang!”
Hai giờ chiều, việc quay phim chính thức bắt đầu.
Sở Lưu Hương, do Trần Chính Hào thủ vai, và Nam Cung Linh bang chủ cái bang, là người mới lần đầu tiến tổ.
Hai người đứng trên vách núi, nhìn về phía một hắc y nhân đang ngồi khoan chân trên xà đá.
“Vị đạo hữu này, tại sao lại không cho nhường đường cho tại hạ?” Sở Lưu Hương cất cao giọng nói.
Một lúc lâu sau, "Thiên Phong Thập Tứ Lang" do Hứa Trăn đóng mới chậm rãi mở mắt ra nói: "Thiên hạ to lớn, nơi nào mà không đi được, tại sao phải lựa chọn con đường này?”
Sở Lưu Hương tiến lên hai bước, chắp tay nói: “Xin hỏi các hạ cao danh quý tánh?”
“……”
Đoạn hội thoại của hai người trước khi đánh nhau khá dài, nội dung liên quan đến lai lịch của Thiên Phong Thập Tứ Lang, tin đồn của hắn trên giang hồ, mối quan hệ của hắn với Thu Linh Tố…Tổng cộng 26 câu, 500 từ.
Bởi vì gió trên núi quá mạnh, nên đoạn đối thoại này, dự định sẽ được lồng tiếng trong khâu biên tập, còn hiện tại chỉ chủ yếu quay khẩu hình mà thôi.
Hơn nữa Hứa Trăn còn che mặt, cho nên ngay cả khẩu hình cùng không cần quay.
Nhưng bất chấp điều này, cả hai vẫn thành thật ghi nhớ tất cả lời thoại để nắm bắt được cảm xúc.
Hơn nửa tháng nay, đoàn làm phim "Sở Lưu Hương truyền kỳ" đã xảy ra một chuyện vô cùng thú vị, đó chính là chuyện Trần Chính Hạo và Hứa Trăn vẫn luôn “Phân cao thấp”.
Hứa Trăn xem Trần Chính Hào là một đại minh tinh, người ta đã nghiêm túc làm việc như vậy, bản thân hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà lười biếng.
Còn Trần Chính Hào thì nhìn Hứa Trăn với tư cách là một người mới, làm sao có thể diễn tốt như vậy được, mà bản thân mình cũng nhất định không được chịu thua.
Vì thế, hai người cứ luôn trộm nhìn đối phương, một người nghiêm khắc, một người liều mạng, khiến cho cho nhóm nhân viên công tác ai cũng không khỏi lo lắng, sợ bản thân sơ ý làm phát sinh vấn đề ngoài ý muốn cho cảnh quay.
Về vấn đề này, tổng đạo diễn Đặng Đại Diễn đương nhiên rất vui vẻ.
Ai mà không muốn diễn viên của mình cố gắng để tạo ra những cảnh quay tốt nhất.
Lúc này, đằng sau ống kính, Sở Lưu Hương đã đi lên xà đá, một trận giao chiến đã chính thức bắt đầu.
Mở đầu, cả hai đều không sử dụng binh khí, mà chỉ dùng quyền cước để phân tranh cao thấp. Qua mười mấy chiêu, Hứa Trăn không khỏi lau mặt mà nhìn Trần Chính Hào: Rõ ràng tối hôm qua, lúc hai người luyện tập, hắn vẫn còn loạng choạng và không thể giữ vững thăng bằng.
Nhưng hiện tại đã hoàn toàn khác trước đó, Trần Chính Hòa hoàn toàn đuổi được tiếu tấu của mình, hơn nữa, động tác cực kỳ trôi chảy, không có một chút nào trúc trắc.
Đây chính là khổ luyện thành tài sao?
Quả nhiên, người ta có thể đi đến vị trí hiện tại cũng là có đạo lý!