Hứa Trăn nhìn về phía “Gia Cát Khổng Minh” đang ngạo nghễ trước mặt, khoanh tay đứng thẳng, cười một cách điềm đạm.
Hắn lúc này nếu dám đứng lên, đương nhiên là có mười phần nắm chắc, như thế nào lại phụ lòng chờ mông của mọi người.
“Tào Tháo đúng là đang nhân danh thiên tử mà điều khiển chư hầu, nhưng rõ ràng vẫn là con cháu quan tướng quốc Tào Tham của nhà Hán,” Hắn không e dè mà nhìn thẳng Trần Chính Hào, không hề hạ giọng, mà là câu chữ rõ ràng, giọng nói cất cao, “Lưu Dự Châu tuy tự xưng là dòng dõi Trung Sơn Tĩnh Vương, thì có gì la bằng cứ đâu, thiên hạ chỉ thấy ông ta dệt chiếu bán thừng, sánh sao được với Tào Tháo!”
Trần Chính Hào cười nhạo nói: “Tào Tháo là dòng dõi tướng quốc Tào Tham, tức là bề tôi nhà Hán, nay họ Tào chuyên quyền ngang ngược, ức hiếp thiên tử, như vậy không chỉ là loạn thần của nhà Hán mà cũng chính là nghịch tử của Tào thị!”
“Còn Lưu Dự Châu đường đường là dòng dõi đế vương, được đương kim hoàng thượng công khai trước văn võ bá quan, gọi một tiếng “hoàng thúc” ngay giữa triều đường, sao dám nói không có bằng cứ?”