Khác với vẻ căng thẳng và tức giận của Dương An Ni, Hứa Trăn lúc này lại là một bộ vân đạm phong khinh (thờ ơ, hờ hững), không chút hoang mang, ngữ khí bình tĩnh mà giảo biện: "Anh nào có trộm tiền của hắn. Là người ta trộm tiền của hắn, còn anh chỉ đi trộm lại của người ta.”
Trên sân khấu, cả hai đứng đối diện nhau.
Rõ ràng là khoảng cách rất gần, nhưng bởi vì một người đối mặt với ánh sáng, một người lại đứng ở chỗ ngược sáng, dẫn tới Dương An Ni dường như được ánh sáng chiếu rọi, mà Hứa Trăn khi đó, lại ẩn thân trong bóng tối.
Trạng thái biểu diễn của cả hai cũng là một trong một thư giãn, một chặt chẽ, sự đối lập rõ ràng tạo thành một sự tương phản trực quan mạnh mẽ.
Xung đột giữa hai người gần như không cần phải diễn ra, mà nó đã trực diện ngay trước mắt: