Mà ánh mắt của Hứa Trăn khi nhìn cô, lại không có một chút dao động, tức giận nói: “Em là trộm, cả đời cũng chính là trộm!
“Làm lại nhiều chuyện tốt cũng tẩy không sạch đôi tay dơ bẩn này!
“Hiện tại mới nhớ đến việc dừng tay? Có ý nghĩa sao? Em cho rằng mình có thể tẩy sạch lương tâm sao?!”
Dương An Ni ngửa đầu, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, môi run rẩy nói: “Anh đã nói đủ chưa?”
“Còn chưa đủ!” Hứa Trăn không hề lảng tránh ánh mắt của cô, thấp giọng quát, “Đời này em không thể trở mình, kiếp sau cũng đừng nghĩ!