Vài phút sau, Trâu Khánh Xuân gặp được Tạ Ngạn Quân ở trong phòng khách, đối phương an tĩnh đứng ở cửa sổ kính sát đất, ngắm phong cảnh.
Hôm nay, Tạ Ngạn Quân mặc một bộ vest đen, tay chống gậy tinh xảo, bộ trang phục này phù hợp với ngoại hình hơi pha lẫn chủng tộc của hắn, nhìn qua trông khá giống một thân sĩ Anh Quốc.
“Tạ lão sư!” Trâu Khánh Xuân đẩy cửa mà vào, tươi cười nhiệt tình, sau đó lại ra vẻ oán trách bản thân, “Ai nha, sao ngài lại tự mình đến đây, cũng không báo trước một tiếng để chúng tôi đưa xe qua tiếp ngài!”
Tạ Ngạn Quân nghiêng đầu liếc mắt nhìn gã, nói: “Cậu là ai? Thái Thực Tiễn Đâu?”
Trâu Khánh Xuân sắc mặt cứng đờ.