Thử một lần, Vương Văn Kỳ có chút chán nản phát hiện, bắt chước thần thái của một người không hề đơn giản như mình tưởng tượng.
Trong lòng ông nghĩ muốn diễn Hứa Trăn, nhưng vừa ra khỏi miệng, lại biến thành cảm giác ngày thường của mình.
Quá thâm trầm, diễn không ra sự linh động và tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi.
Lão Vương đã bước qua tuổi sáu mươi, bỗng nhiên ý thức được bản thân đã thật sự già rồi, cho nên âm thầm có chút uể oải.
“Vương lão sư……”