“Hứa Trăn đúng không?”
Hàn Xuân Lai nhìn thấy Hứa Trăn đứng ở cửa tiệm, liền lấy khăn lông xoa xoa tay rồi duỗi tay về phía Hứa Trăn: “Trước đây đã từng xem qua “Sấm Quan Đông” của cậu, Truyện Võ thật sự rất xuất sắc.”
Hứa Trăn vội vàng cúi người, cầm lấy tay đối phương, nói: “Cảm ơn ngài, quá khen.”
“Khoảng thời gian kế tiếp phải quấy rầy ngài.”
Hàn Xuân Lai xua xua tay, nói: “Mọi người quay bộ phim điện ảnh này là chuyện tốt, tôi cũng cảm thấy rất vinh hạnh vì có thể giúp đỡ.”