Đại Càn quốc chính là hoàng thất và thế gia cùng trị thiên hạ, tự có một bộ quy tắc hành sự của riêng mình.
Trong đó có một quy tắc ẩn mặc nhận là hễ đích mạch của thế gia phạm tội, chỉ cần không phải là trọng tội phản quốc mưu nghịch thì sẽ cho phép thế gia bỏ tiền chuộc người.
Đương nhiên rất đắt.
Đây giống kiểu nộp tiền bảo lãnh, tiền chuộc tội. Đương nhiên, nếu hắn còn phạm đại tội gì lần nữa thì sẽ không có cơ hội chuộc lần hai. Vì vậy, Vương Thủ Triết vốn không sợ kiểu thả hồ về rừng, sau khi tên này trở về, khả năng cao là không dám ra khỏi cửa hàng chục năm.
Sáu trăm vạn càn kim, cho dù đối với quận thủ phủ mà nói cũng là một khoản lớn. Tào thị đã nỡ bỏ tiền chuộc người, dĩ nhiên Thái Sử An Khang cũng thuận nước đẩy thuyền thả người.