Thôi vậy, chỉ có một con thì một con thôi.
Cơ Vô Trần tiền bối cũng nói rồi, Nguyệt Thố dã sinh đã cực kỳ hiếm thấy, có thể bị hắn gặp được một con đã coi như là vận khí không tệ rồi. Sau này cứ để nó ở trong Dược Viên lớn nhất của Vương thị là được.
Tuy Vương Thủ Triết đã nói sẽ không bạc đãi nó nhưng nhìn ánh mắt cảnh giác của Hỏa Hồ lão tổ Vũ Văn Xích Vĩ, Nguyệt Thố chẳng hề cảm thấy an toàn chút nào.
Để biểu hiện ra giá trị của bản thân, nó lập tức cần cù chạy khắp nơi, dẫn các gia tướng vơ vét về một đống linh dược, lúc này mới hơi an tâm một chút.
Trong khoảng thời gian này, tốp gia tướng khác cũng đã đào ra thuốc nổ vừa chôn xuống, được Vương An Nghiệp nhét trở lại vào trong nhẫn trữ vật. Chọc cho Vô Lượng Bảo Giới oán niệm không thôi, liên thanh oán giận con hổ kia quá yếu kém, sao không chống đỡ lâu một chút, sao không đợi thuốc nổ nổ xong rồi mới chết?