"An Nghiệp cứ làm việc của ngươi đi. Chuyện này nói ra chúng ta cũng sai, lúc đó cùng ăn cơm là được." Ngô Chí Hành vội đáp lễ. Hắn có cảm quan không tệ với Vương An Nghiệp, ngửi được mùi vị đồng loại trên người hắn.
Sau khi Vương An Nghiệp gật đầu lại nhìn Ngô Thương Long, hành lễ nói: "Theo lý, tiền bối là thần thú trấn quốc, xử lý chuyện ắt chiếu theo hai chữ 'công bằng'. Ly Lung cô nãi nãi của vãn bối cho dù có hơi lỗ mãng nhưng cũng là vì tiểu quận vương thân là người lớn Thiên Nhân cảnh, mở đầu ra tay đánh bay Anh Tuyền cô cô mới mười một tuổi của ta, mới nhất thời căm phẫn, kích động ra tay."
"Không biết tại sao, tiền bối vừa tới đã chĩa mũi dùi vào Ly Lung cô nãi nãi ta nhưng lại xem nhẹ Chí Hành tiểu quận vương ra tay trước chứ?"
"Gì?"
Mọi người xung quanh ngây ra, tiểu tử này cũng lớn gan lắm, lại mở miệng chất vấn linh thú trấn quốc. Ngoài miệng nói hay lắm nhưng lại ám chỉ lão nhân gia ông ta ra tay thiên vị.