Mà Triệu Nguyên Thanh có thể mặc Bạch Vân Linh Miên Y, có thể biết được mức độ được sủng ái của hắn ở Triệu thị. Trên người hắn cũng ký thác một ý đồ một nhà năm Thần Thông của Triệu thị, thậm chí dã tâm sáu Thần Thông.
So với địa vị thân phận của một đám người Triệu thị, tuy mấy người Vinh quận vương phủ là hoàng thất nhưng dù sao cũng không phải là chủ chi đích mạch, sức mạnh nội tình vẫn yếu hơn không ít. Từ chương chình chiêu đãi của bọn họ cùng với mức độ coi trọng của lần viếng thăm này, có thể thể hiện ra sự khác nhau về địa vị chân chính.
Vinh quận vương đã sáu bảy trăm tuổi rồi, thân là một tu sĩ Huyền Vũ Tử Phủ cảnh, đã là bước vào thời kỳ vãn niên.
Lúc này, ông ta râu tóc đều bạc, tinh thần lại cực kỳ tốt, hồng quang khắp mặt, nhiệt tình tràn trề chiêu đãi đám người Triệu thị: "Chí Khôn lão đệ, nghe nói lần này đệ lại lập đại công ở chiến trường ngoại vực. Có công huân này, lại lịch luyện trong nội các nhiều năm, thanh vọng và nhân mạch đã tích lũy đủ, tương lai tiếp nhận chức vị của Hồng Bác tiền bối cũng càng thuận lý thành chương. Chúc mừng chúc mừng."
"Quận vương điện hạ quá khen rồi." Ngô Chí Khôn cười nói: "Chiến trường giết địch, vốn chính là bổn phận của ta. Khi ta ở chiến trường ngoại vực cũng nghe nói về phong thái năm xưa của Vinh quận vương, chỉ than sinh không gặp thời, không thể tận mắt chứng kiến..."