"Điện hạ đừng kích động." Vương Thủ Triết đứng dậy đáp lẽ, khuyên: "Chẳng qua là tiếp nhận điều tra mà thôi, có gì ủy khuất không ủy khuất chứ? Huống hồ, lần này Vương thị ta và Tưởng tiên sinh cùng phát hiện có người âm thầm buôn lậu thông địch, vốn muốn xử lý bọn họ nhưng không ngờ sau khi điều tra sâu vào lại phát hiện chuyện không hề đơn giản."
"Địa vị quyền thế của đối phương vượt xa dự liệu, chỉ dựa vào thủ đoạn bình thường, cho dù bóc trần vụ này, hắc thủ sau màn kia cũng có thể an toàn rút lui."
"Chỉ có hoàn toàn náo loạn việc này lên, ngăn chặn tất cả đường lui của đối phương mới có thể trói hắc thủ sau màn kia. Chuyện này đã không còn liên quan tới cuộc chiến đế tử nữa. Nếu không loại trừ kẻ tâm địa xấu xa, không coi trọng quốc gia, nếu tương lai còn chấp chưởng triều đường, há chẳng phải muốn bẫy chết vô số người vô tội?"
"Chỉ là Vương thị ta, sinh tồn trong môi trường này cũng sẽ vô cùng bất an. Ta chẳng qua là chịu chút ủy khuất trong chuyện này, có đáng là gì chứ?"
An quận vương ngẩn người, sau đó thi lễ thật sâu: "Thủ Triết cao nghĩa, xin nhận Minh Viễn một bái."