"Thế này còn chưa tính, ông ấy còn cưỡng ép giam năm con sói con gây chuyện kia lại." Diêu Thành Siêu bị chọc tức không nhẹ, sau đó lại u oán nhìn Vương Thủ Triết: "Này, năm con sói con kia chính là của nhà Thủ Triết lão đệ 'vang danh' gần đây...Minh Viễn điện hạ, ngài có biết bởi vì năm con sói con kia, Diêu thị chúng ta đã lỗ bao nhiêu không?"
"Ách...Ha ha, chuyện này ta cũng có nghe nói qua, Diêu công tử nén bi thương..." Khóe miệng của An quận vương giật giật, tốn rất nhiều sức mới dừng cười được.
Ông ấy không hề đồng cảm với Diêu thị, Diêu thị dựa vào Vân Dao phi thuyền độc quyền thị trường không vận quy mô lớn, giá vận chuyển rất cao, không biết đã kiếm được bao nhiêu rồi.
"Đáng ghét nhất nhất vẫn phải kể tới Thủ Triết lão đệ, ngươi rõ ràng biết năm con sói con kia ở trong tay đại đế." Diêu Thành Siêu tức tới trợn mắt: "Tại sao còn đòi sói con với Diêu thị chúng ta?"
"Thành Siêu huynh nói vậy là sai rồi, việc gì cũng phải nói đạo lý phải không?" Vương Thủ Triết đích thân pha một ấm trà mới, đưa một ly cho Diêu Thành Siêu sau đó cười híp mắt nói: "Mấy con sói con kia là Ly Từ nhà chúng ta ủy thác Diêu thị không vận các người chuyển vào trong tay Vương thị chúng ta. Nhưng Vương thị chúng ta không nhận được sói con. Không tìm Diêu thị các ngươi đòi vật phẩm ký gửi, tìm ai đòi chứ?"