"Điện hạ bớt giận." Lạc Ngọc Thanh vội khuyên: "Lời của quận vương phi cũng chưa chắc không có đạo lý. Suy cho cùng Triệu Chí Khôn và Triệu thị đứng bên điện hạ, xảy ra chuyện này, về tình về lý nên trấn an một chút, tránh sinh ra hiềm khích."
Sắc mặt của Khang quận vương âm tình bất định một lúc, thiếu kiên nhẫn vung tay với Triệu Di Tĩnh: "Ngươi lui xuống trước đi, chuyện này bổn điện hạ có tính toán. Nhớ kỹ, tạm thời không được về nương gia."
"Vâng, điện hạ." Triệu Di Tĩnh hơi ủy khuất lui xuống.
Qua một lúc, Khang quận vương mới áp chế cơn nóng giận trong lòng xuống, trầm giọng nói: "Ngọc Thanh, thân phận của ngươi khá bí mật, âm thầm đi thăm ngó trấn an Triệu Chí Khôn thay ta, bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần đợi ta lấy được đế vị, chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu hắn ra từ trong doanh pháo hôi."
"Vâng, điện hạ." Lạc Ngọc Thanh khom người trả lời.