Ở gần bên cạnh ông ta, Vương Thủ Triết chậm rãi uống linh trà: "Một khi đế vị rơi vào tay người như vậy, tương lai Đại Càn đáng lo ngại. Cho nên, điện hạ phải rõ, vị trí đế tử này bất luận như thế nào cũng phải lấy được. Nếu không, hai tộc ta và ngài chỉ có chạy tới Tiên Triều tránh nạn thôi. So với bệ hạ đương triều có vài phần nhỏ nhen, Khang quận vương rắc rối hơn nhiều."
"Thủ Triết ngươi an tâm, ta tuyệt đối sẽ không cô phụ ngươi." An quận vương nghiêm mặt hứa, trong con ngươi lộ vẻ ngưng trọng.
"Hai các ngươi đừng có buồn nôn như vậy." Diêu Thành Siêu cười khổ nói: "Xử lý cho tốt chuyện trước mắt này, đừng để lại cán đao cho ta. Còn nữa, Vương Thủ Triết ngươi từ nay về sau không được lấy sói con ra nói chuyện nữa."
Diêu Thành Siêu khổ quá, liên tục vào hoàng cung diện thánh mấy lần đều bị thị vệ đuổi ra. Cả đời này của hắn vẫn là lần đầu thấy đại đế vô liêm sỉ như vậy.
Đám người Vương Thủ Triết bày ra dáng vẻ thong thả tự tại.