"Ồ? Trụ Huy có chuyện gấp gì bẩm tấu, nói ra nghe xem." Long Xương đại đế vừa thấy là người của Định quốc công phủ, vốn theo thói quen sẽ quát lui xuống. Thế nhưng vừa nhớ tới hiện giờ chính là lúc phải nâng Vương thị cản Triệu thị, dĩ nhiên phải cho Vương Trụ Huy mặt mũi.
Huống hồ Vương Trụ Huy bây giờ đã không nhỏ nữa, phỏng chừng chưa bao lâu nữa sẽ bế quan, tìm cơ hội đột phá Thần Thông cảnh. Tới chừng đó, như thế nào thì cũng coi như là một trong những trụ cột của Đại Càn quốc.
"Bệ hạ, thần vừa mới nhìn thấy xung quanh có mấy đồng liêu, lúc Thủ Triết nhắc tới bổn phân thế gia nên nộp thuế đúng quy định lại tỏ vẻ trào phúng." Sắc mặt Vương Trụ Huy căm phẫn bất bình nói: "Ngại tình cảm đồng liêu, thần không tiện nhắc tên."
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của một đám đồng liêu xung quanh ông ta đại biến, nhao nhao thàm mắng Vương Trụ Huy vô sỉ ở trong lòng, thứ như biểu cảm này dĩ nhiên không thể lấy ra làm chứng..Nhưng hiện giờ đám người bọn họ vô hình trung đều bị ông ta nhỏ thuốc mắt.
Long Xương đại đế cũng hơi đơ mặt, có chút thiếu kiên nhẫn nói: "Trụ Huy ngươi muốn buộc tội thì viết tấu chương, có điều phải có chút bằng chứng mới được."