"Bỏ đi bỏ đi, bổn điện hạ chỉ hỏi ngươi, nếu dựa theo thực tế nên nộp thuế và thuế mà chúng ta nộp, sai số bao nhiêu? Có ít hơn năm phần không.." Khang qunaj vương xưa giờ chú trọng đại cục, thu nhập và chi tiêu trong nhà đương nhiên hiểu rõ, chỉ là không rõ rốt cuộc đã trốn thuế lậu thuế bao nhiêu. Chuyện này bình thường vốn không cần ông ta quản.
"Đây..." Ngọc Đức tiên sinh toát mồ hôi trán, nghiến răng nói: "Điện hạ, ngài quá bảo thủ rồi, là là ít nhất tám phần..."
Khang quận vương cả kinh trong lòng, suýt chút cắm đầu.
Ông ta vô cùng tức giận, gầm lên: "Sao có thể? Đám người các ngươi to gan lắm, quả thật quá to gan! Tám phần, sao lại làm ra được?"
"Điện hạ oan uổng quá." Ngọc Đức tiên sinh khổ sở nói: "Vốn dĩ Khang quận vương phủ cũng dựa theo lệ cũ thiếu khoảng năm phần. Nhưng mấy trăm năm gần đây, điện hạ luôn nổ lực bôn ba vì cuộc chiến đế tử, tư kim trong phủ dần thiếu hụt, nếu không tăng độ trốn thuế lên, rất nhiều chuyện e là không cách nào vận tác."