May mà Long Xương đại đế dù gì cũng sống hơn ba nghìn năm, phẩm chất cũng tạm, vội hít sâu một hơi đè ép niềm kích động đá Vương Thủ Triết, không ngừng ám thị nhắc nhở bản thân.
Long Xương ơi Long Xương, ngươi là đại đế một thời, phải có lòng bao dung, có khí phách lớn, tránh cho tên Vương Thủ Triết kia coi thường, sau này lại âm thầm ở sau lưng "vọng nghị" đại đế.
"Được, lão Diêu ngươi phái người cầm tới ngự thiện phòng chế biến, lát nữa trẫm làm vài ly với Thủ Triết." Long Xương đại đế bày ra dáng vẻ "ta có phong phạm đại đế, không so đo với ngươi".
"Vâng, bệ hạ." Lão Diêu nhận lệnh làm việc.
"Nào nào nào, Thủ Triết ngươi sang đây ngồi." Long Xương đại đế nhiệt tình gọi Vương Thủ Triết, bảo hắn ngồi trước một bàn cờ, hiền từ như trưởng bối nói: "Thủ Triết ngươi tâm tư kín đáo, trí kế bách xuất, chắc kỳ nghệ cũng rất tinh thâm. Nào nào nào, ngươi đọ sức với trẫm hai ván."