Ông ta nghĩ rồi thôi, dành chút càn kim cho con cháu.
"Chung lão ca, huynh còn tâm nguyện gì chưa thành không?" Vương Thủ Triết hỏi.
"Các cháu chắt của ta đều rất tốt, có gia tộc Chung thị chăm sóc, cũng không cần ta lo lắng." Chung Hưng Vượng lắc đầu nhưng lại nhìn Vương Thủ Triết, trong ánh mắt khẽ lộ ra một tia mong đợi: "Nếu nhất định phải nói có tâm nguyện gì...ta chỉ hi vọng học tỷ có thể sớm ngày đột phá Tử Phủ cảnh, trở thành Tử Phủ thượng nhân oai phong lăng vân. Sau đó một đời an yên."
"Lão tổ nhà ta đã tới, ta mời bà ấy vào." Vương Thủ Triết nói
"Tuyệt đối đừng!" Chung Hưng Vương nghe vậy lại đột nhiên căng thẳng vạn phận: "Ta không muốn học tỷ nhìn thấy dáng vẻ khô quắc xấu xí này của ta."