Cảnh tượng đó lập tức chấn nhiếp toàn hiện trường, đặc biệt là những thanh thiếu niên, ném ra ánh mắt ngưỡng mộ mà sùng bái về phía ông ta, đó là Lăng Hư tu sĩ, trên đời này ngoài Chân Tiên Chân Ma có hạn, bọn họ chính là đại nhân vật sừng sững trên đỉnh thế giới.
Mà mà đối mặt với thiên uy huy hoàng của Khương Chấn Thương, tựa như thần nhân giáng lâm, Vân Dương chân nhân bỗng chốc sợ hãi, biểu cảm còn thay đổi nhanh hơn lật mặt, nhào tới trước bái, mắt già ầng ậng nước: "Sư tôn, lần này đồ nhi du lịch Tiên Triều, trải qua ngàn nạn vạn hiểm, bao nhiêu lần du lịch bên bờ sinh tử. Mỗi lần gặp phải nguy cơ, trong lòng lại vang vọng lời răn dạy ân cần của sư tôn ngần ấy năm."
"Vân Dương à, con đường tu sĩ dài đằng đẵng này, tu bản tâm, luyện ý chí."
Cái này? Sắc mặt của Khương Chấn Thương hơi khựng lại, lời này ông ta từng nói sao?
Được thôi được thôi, cả đời ông ta đã nhận không ít đồ đệ, lời nói qua cũng nhiều, cứ coi như mình từng nói đi. Ít nhất, thái độ của Vân Dương vẫn khiến ông ta ít nhiều có chút vui mừng.