“Phì phì ~” Vương Ly Lung tức giận mắng: “Ngao Long Thiên ngươi là cái thá gì. Bổn tiểu thư từ nhỏ không cha không nương, dựa vào bản lĩnh của chính mình lớn lên. Bổn tiểu thư muốn nhận ai làm cha nương còn đến lượt ngươi quản? Bằng cái loại nhà quê long chỉ biết tác oai tác phúc ở đất hoang trạch như ngươi thì biết cái gì!”
“Grào grào grào ~ tức chết ta.” Ngao Long Thiên điên cuồng rít gào: “Có bản lĩnh ngươi đừng dùng viên hạt châu kia, xem ta có hung hăng dạy bảo ngươi không!”
“Ngu xuẩn, đó chính là ‘Đạo Linh châu’ mẫu thân ta ban cho ta. Tộc Học tiên sinh của chúng ta từng nói, khác biệt lớn nhất của sinh vật trí tuệ và dã thú chính là sẽ sử dụng công cụ.” Vương Ly Lung trả lời một cách mỉa mau: “ Ngươi có bản lĩnh áp cảnh giới xuống thất giai lại đánh với ta, xem bổ tiêu thư có đang ngươi tụt phân ra không!”
Hai con rồng vừa đánh vừa mắng, ngay lập tức trên bầu trời cuồn cuộn lôi vân, mưa to không ngừng, thường thường còn có vài đạo sấm sét ầm ầm trộn lẫn ở giữa, thanh thế to lớn đảo lộn thời tiết ở trong phạm vi mấy chục dặm, cực kỳ không ổn định.
Trong lúc hai long xé đánh, cùng lúc đó ở địa phương cách hai con rồng giao chiến mười mấy dặm.