Tiên tổ của Gia Cát gia bọn họ là nhân sĩ của Lĩnh Bắc quận, năm xưa khi An Giang xảy ra nạn lũ, một đường tị nạn vào Nam, sau đó được Vương thị thu nhận sắp xếp vào doanh tị nạn.
Mà sau đó, dựa vào việc xây dựng đê điều, khơi thông hà đạo cho Vương thị, đăng ký trú tại Bình An trấn. Sau đó nữa, vì chủ trạch Vương thị mở rộng, Gia Cát gia liền di dời tới dải đất Tây Đường ở Tân Bình trấn này, những năm qua dựa vào tiền lãi của Vương thị, điều kiện gia đình cũng ngày càng tốt lên.
Có câu nghèo ở phố không ai hỏi, giàu ở núi sâu cũng có họ hàng.
Cũng tại lão tổ gia gia nhà bọn họ năm xưa đứng vững, cứ phải về quê thăm nhà, nói cái gì "sau khi chết muốn lá rụng về cội". Kết quả thân thích nhận rồi, phiền phức cũng kéo tới một đống. Bây giờ Tân Bình trấn phát triển ngày càng phồn vinh, cứ dăm ba năm lại có bà con xa tới nhờ vả.
Chỉ riêng Gia Cát Lương Tài đã tiếp đãi bảy lượt bà con xa rồi, phí tâm phí sức giúp đỡ sắp xếp chỗ ở và việc làm.