“Thất Chiêu, ngươi với Đế Tử An vẫn luôn thần bí tạo chiến thuật.” Vĩnh Hành thân vương hỏi: “Có thể nói một chút về yêu cầu cụ thể của lần phục kích này được không? U Môn Lĩnh mặc dù địa thế hiểm trở, nhưng dựa vào lực lượng bộ đội phục kích ban đầu của chúng ta, đối mặt với số lượng lớn quân đội Nam Tần như vậy, sợ là rất khó có thu hoạch.”
Vĩnh Hành thân vương hiểu rõ, chỉ huy tối cao của bộ đội tiên phong lần này trên danh nghĩa là thân vương đốc quân ông ta, nhưng trên thực tế chính là Vương Thất Chiêu. Chỉ là Đế Tử An lo sợ Vương Thất Chiêu về tuổi tác, tu vi, tư cách và kinh nghiệm không đủ, không trấn trụ được người dưới nên mới để cho thân vương mới tấn như ông ta đến đây trấn thủ.
Sắp xếp chiến thuật cụ thể vẫn là do Vương Thất Chiêu phụ trách.
“Chư vị, trận chiến này rất quan trọng, nguyên lý của kế hoạch tác chiến cụ thể cũng tương đối phức tạp, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Vì vậy, chiến thuật chiến pháp vẫn luôn được giữ bí mật.” Vương Thất Chiêu đứng dậy, chắp tay thành vòng tạ lỗi: “Đây là hành động bất đắc dĩ, mong chư vị rộng lòng tha thứ.”
“Vương chưởng lệnh không cần lo lắng.” Chiến đoàn trưởng Ninh quận vương của Tam đoàn Thương Long thấy vậy thì cũng nhanh chóng đứng dậy, hồi lễ nói: “Ta gánh vác chức trách của quân nhân, một là nghe lệnh, hai là giữ bí mật. Cho dù mệnh lệnh có vô lý đến đâu, chỉ cần là mệnh lệnh hợp pháp, dù cho trước mặt là con đường chết, ta và các tướng sĩ cũng sẽ thẳng tiến không lùi.”