Đại thái giám lão Diêu thì đi theo sau hắn nhưng mắt thi thoảng lại cảnh giác tứ bề, giống như một tùy tùng tận trung tận chức.
Ngoài ra, bên cạnh hắn còn có hai tiểu tư mười mấy tuổi cùng với tùy tùng hộ vệ của một tiểu đội.
"Là Quý công tử." Mộ Dung Hi Quyên hưng phấn nói: "Trời ơi, không ngờ ta mới làm việc mấy ngày đã gặp được Quý công tử rồi."
Tiểu nha đầu bên cạnh Ngọc Linh lại bĩu môi khinh thường nói: "Đây là ai vậy, nhãi con mông to, ra ngoài phô trương gớm, đi đường chẳng khác gì chó."
"Suỵt, tiểu cô nương ngươi nhỏ tiếng chút, Quý công tử là người tốt." Mộ Dung Hi Quyên vội nói: "Đây là tiểu công tử Vương Phú Quý, xếp hạng một trăm mười ba đời chữ Phú của Vương thị, chính là đích trưởng mạch đương thời của Vương thị, đích ngoại trọng tôn của đương kim đế tử An, đích ngoại tôn của An quốc công phủ, bây giờ là đệ nhất Quý công tử được công nhận ở Đại Càn!"