Loại cảm giác thiết thực này là thứ mà nàng vốn không cảm nhận được khi ở Ma Triều.
Cho nên cho dù cả ngày lăn lộn trong đám tu sĩ thấp giai, nàng vẫn sống rất vui vẻ, thậm chí còn sẽ dương dương tự đắc vì sự mở rộng quy mô của tửu điếm, vì việc kinh doanh ngày càng phát triển, cảm giác thành tựu mãnh liệt.
Đáng tiếc, nàng không phải người Đại Càn thật sự, cuộc sống như vậy rốt cuộc vẫn có thời hạn.
Mà bây giờ, đã đến lúc nên cáo biệt rồi.
Cúi nhìn cảnh tượng rực rỡ dưới chân cùng với dòng người náo nhiệt, Ngọc Liên ma sứ lại có một khoảnh khắc thất thần và buồn bả, trên mặt cũng lộ ra vài phần hoảng hốt hiếm hoi.