"Nhất định nhất định." Vương An Nghiệp hoàn lễ.
"Hừ!" Ngụy Đông Dữu lại nói: "Thất bại thì thất bại thôi. Nhưng mà làm phiền tiểu tử Đông Càn kia, trả lại Khí Vận Chi Thụ cho bọn ta."
"Ha ha ~" Vương An Nghiệp cười lạnh nói: "Khí Vận Chi Thụ là của nhà ngươi sao? Các ngươi dùng thủ đoạn tà đạo giam giữ Khí Vận Chi Thụ, thỉnh thoảng rút bản nguyên của nó, làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy không những không nghĩ lại, còn muốn tiếp tục ngược đãi nó? Ngươi có thể hỏi chính nó một chút xem, có bằng ý cùng các ngươi trở về Ngụy thị hay không."
"Ê a hắc y y nha nha!" Khí Vận Chi Thụ tức giận gào thét, sau đó sít sao quấn chặt lấy Vương An Nghiệp, bày ra dáng vẻ "ta không muốn đi Ngụy thị, ta theo ngươi chắc rồi".
"Ngụy huynh, những chuyện khác không có chứng cứ, ta cũng không tiện phát biểu ý kiến gì, nhưng mà giam giữ và ngược đãi Khí Vận Chi Thụ đúng thật là Ngụy thị các ngươi quá đáng rồi." Diêu Nguyên Cương nhíu mày nói: "Bây giờ Khí Vận Chi Thụ đã thoát khỏi trói buộc, nếu như chính nó không muốn trở lại, vẫn đừng cưỡng cầu thì hơn."