Ai có thể nghĩ tới, dưới sự chuẩn bị chu đáo đến như vậy, thế mà còn xảy ra sự cố lớn?
Lần này trở về, không biết gia tộc đã hỗn loạn thành ra như thế nào nữa. Cũng may, dù sao ông ta vẫn là lão tổ đệ nhất của gia tộc, cho dù đám tiểu bối có làm ầm ĩ thì làm được gì, ông ta vẫn đè ép được.
Khó chịu một hồi lâu, Ngụy Thanh Vân cuối cùng mới ổn định lại, đợt vận rủi bất ngờ tới kia, hình như đã tạm thời biến mất.
Ngụy Thanh Vân ho đến mức mặt đỏ cả lên, trên trán cũng có một vết bầm tím không biết từ lúc nào, cả người nhìn vô cùng chật vật.
“Lão tổ, lần này Ngụy thị chúng ta phải chịu thiệt thòi lớn như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn hắn một cách dễ dàng!” Trong lòng hắn ta vô cùng tức giận, mỗi lần nhớ tới sự đau đớn đã gặp phải trước đó và mấy ngày nay, vẻ mặt không nhịn được mà nhăn nhó, căm hận không thôi: “Nhất là cái tên Vương An Nghiệp kia, con muốn khiến hắn và người đứng bên cạnh hắn tất cả đều phải trả giá đắt!”