Dứt lời, bà liếc nhìn Ngụy Thanh Vân đang nhô nửa đầu ra khỏi cửa sổ toa xe một chút, rồi vung tay lên, bắn ra giống như vệt kinh hồng, trong chớp mắt đã biến mất vào trong tầng mây ở chân trời.
Ngụy Thanh Vân toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy cái liếc mắt đó giống như đóng băng linh hồn của mình lại.
Qua một hồi lâu, hắn ta mới phản ứng được: “Lão tổ! Người đâu! Nhanh! Nhanh đi cứu lão tổ!”
Nhóm gia tướng đứng hầu ở bên trên phi liên trước đó cũng đã bị một thương kia của Triêu Dương Vương dọa cho biến sắc, bây giờ bị Ngụy Thanh Vân quát cũng nhao nhao kịp phản ứng, vội vàng xuống núi bên dưới tìm người.
Rất nhanh, sắc mặt Ngụy Đông Dữu trắng bệch, thương tích nặng nề cũng được dìu vào phi liên.