“Chà chà~ Khương Ngọc Linh, cái tên nha đầu bướng bỉnh nhà ngươi, càng ngày càng không biết lớn nhỏ với lão phu.”
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói ghét bỏ.
Đám người vô thức ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cây trà có một cành cây đang chầm chậm rơi xuống.
Vẫn đang ở giữa không trung, bên trên cành cây đó nở ra từng lục mang, sau đó hóa thành một ông lão mặc áo bào xanh từ từ rơi xuống trước mặt bọn họ.
Lão già kia có dáng người gầy gò, ánh mắt thâm thúy, mái tóc dài hoa râm dùng nhánh cây tùy ý xắn thành một cái búi tóc, nhìn dáng vẻ rất thoải mái tự do không bị trói buộc.