"Còn Lãng Đài huynh, cho dù ở phương diện nào đi nữa đều mạnh hơn nhiều so với tên Ngụy Thanh Vân kia? Chẳng lẽ, ngươi không muốn nếm thử mùi vị công chúa của Tiên Gia sao? Tương lai không chừng còn có thể trở thành Tiên Hoàng phu. Thật sự đến lúc đó, Khương Tinh Uyên ta cũng có thể đi theo ngươi phát tài cùng nhau."
Hàn Lãng Đài ném cho Khương Tinh Uyên một ánh mắt xem thường thật sâu: " Khương lão đệ, phải nhớ rằng ngươi vốn dĩ cũng là một người có lòng tự trọng rất cao, làm sao mới đi đến Đông Càn quốc một chuyến đã trở nên bỉ ổi như thế rồi? Tại sao chính ngươi không thay mặt cho Hàn Nguyệt Khương thị, đi lấy lòng tam công chúa một chút?"
"Thứ nhất, ta có quan hệ không tốt với gia tộc. Về nhà lần này mới ở chưa được mấy ngày, ta đã sắp bị đám lão già kia làm phiền chết." Khương Tinh Uyên lại lơ đễnh, thảnh thơi không lo lắng tiếp tục uống trà: "Thứ hai, những năm gần đây hoàng thất đã có vị tứ tiểu công chúa, mẫu tộc của nàng chính là Đai Lương Khương thị."
"Mặc dù vị tứ tiểu công chúa kia của nhà ta bởi vì vấn đề tuổi tác, tỷ lệ lên ngôi quá xa vời, nhưng dù sao nàng có liên quan không ít đến nhà ta. Nếu như ta dám đi nịnh bợ quỳ liếm Tĩnh An công chúa, không chừng sẽ bị đám lão già này trục xuất khỏi gia môn."
"Nếu so sánh, Lãng Đài huynh bây giờ đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, không đi nghĩ cách lấy lòng tam công chúa, thì thật là không khỏi có chút đáng tiếc.”