Tộc nhân Vương thị, huynh muội Liễu thị đều cảm thấy Vương Thủ Triết nói rất có đạo lý, Lôi Dương Thu này hoặc là không có năng lực đảm nhiệm Trấn Thủ Sứ, hoặc là có ý khác cấu kết cực sâu với hai nhà Lưu Triệu.
Bất kể là điểm nào, đảm nhiệm chức Trấn Thủ Sứ Bình An trấn đều là một trận tai họa.
Hơn ngàn quần chúng vây xem, lúc đầu còn cảm thấy Lôi Trấn Thủ Sứ xử trí theo lẽ công bằng, là một Trấn Thủ Sứ tốt. Kết quả vừa nghe Vương tộc trưởng phân tích như thế, từng người đều dựng đứng tóc gáy, trong lòng sinh ra hàn ý.
Đúng vậy nha, Trấn Thủ Sứ làm tổn hại chuẩn mực quốc gia, cố tình làm bậy, xử án qua loa có thực sự được không? Hôm nay có thể tùy ý đối phó hai nhà Lưu Triệu, ngày mai có thể tùy ý đối phó Vương thị, ngày sau, nói không chừng bắt đầu mở ra đồ đao đối với bình dân bên trong hạt địa.
Trấn Thủ Sứ, vốn nên trấn thủ trấn an một phương.
Hiện tại mọi người đều sợ hãi, ai không sợ một Trấn Thủ Sứ như thế?
Tiếng nghị luận của các bình dân càng lúc càng lớn, càng ngày càng kích động, đều cảm thấy Lôi Trấn Thủ Sứ có vấn đề rất lớn.
Từng tiếng từng tiếng nghị luận rơi vào trong lỗ tai Lôi Dương Thu, để lòng hắn dần dần chìm xuống, dân ý sôi trào.
Cho dù là tộc nhân hai nhà Lưu Triệu, thậm chí là hai vị lão tổ Lưu Tri Đức, Triệu Bá Quân đều đang cười lạnh không thôi, không chút nào đồng tình đối với Lôi Dương Thu gặp khốn cảnh, trái lại có loại tâm tính vui mừng khi người khác gặp tai họa.
Lôi Dương Thu ơi là Lôi Dương Thu, vừa rồi lúc ngươi đối phó chúng ta, có từng nghĩ đến một màn này?
Vương Thủ Triết thấy hỏa hầu đã đủ, lúc này chắp tay cười lạnh nói ra: “Lôi Trấn Thủ Sứ uy phong, Vương mỗ lĩnh giáo. Thế nhưng Trường Ninh vệ này, cũng không phải Thiên Nhân Lôi thị các ngươi một tay che trời.”
“Việc này, Vương mỗ sẽ ghi chép chi tiết từ đầu tới đuôi tất cả tường tình, chép ra mấy bản, một phần đưa cho thành thủ phủ Phủ Quân đại nhân, một phần đưa đi Tử Phủ Học Cung, một phần đưa đi Lũng Tả quận Quận Vương phủ, là đúng hay sai tùy ý các đại nhân bình phán. Vương mỗ cũng không tin, quốc uy Đại Càn quốc ta sáng sủa, lại không có nơi nào để vạn dân xin chỉ thị của cấp trên. Nếu như quả thực không được, Vương mỗ sẽ trình lên quốc đô (thủ đô).”
“Thủ Triết ca ca nói hay lắm, ta cũng cảm thấy Lôi Trấn Thủ Sứ đại nhân không quá phù hợp điều kiện để trấn thủ một phương.” Liễu Nhược Lôi kích động đi ra: “Thư gửi Tử Phủ Học Cung, ta sẽ nhờ vả Huyên Phù lão tổ mang hộ đưa cho Học Cung.”
“Đa tạ Nhược Lôi muội muội bênh vực lẽ phải.” Vương Thủ Triết chắp tay nói cám ơn: “Chỉ là Vương thị ta, cũng có thể làm việc này.”
“Chẳng lẽ là... Băng Lan thượng nhân.” Liễu Nhược Lôi mừng rỡ không thôi: “Lão nhân gia nàng tha thứ cho tổ cô nãi nãi rồi sao?”
“Không thể nói, không thể nói.” Vương Thủ Triết nửa ẩn nửa lộ giật một chút da hổ của Băng Lan thượng nhân, nhưng cũng không dám trực tiếp mở miệng nói dối, ngộ nhỡ rơi vào tai Băng Lan thượng nhân, vậy liền phiền phức lớn rồi.
Chừa chút không gian, để mọi người tự tưởng tượng đi.
Quả nhiên, Liễu Nhược Lôi cười nói: “Nếu Thủ Triết ca ca đã có mưu tính, ta liền không nhiều chuyện nữa. Có vị kia ở đó, Học Cung chắc chắn sẽ làm ra phản ứng.”
Lôi Dương Thu thật sự sợ ngây người, trong lòng bỗng nhiên lạnh ngắt.
Vương Thủ Triết này ba hoa ngôn từ một phen, xung quanh không còn ai đứng về phía hắn. nếu như thật sự kinh động cấp trên thành thủ phủ, phái đốc tra điều tra một chút, chỉ sợ không ai sẽ nói tốt cho hắn.
Huống chi, có mấy lời của Vương Thủ Triết cũng là không có lửa thì sao có khói, làm sao hắn vượt qua khỏi sự điều tra?
Theo Vương Thủ Triết nói, Trường Ninh vệ này cũng không phải Lôi thị một tay che trời. Gia tộc đưa hắn phóng tới vị trí này, cũng phí hết công phu. Nếu nháo đến gia tộc, hắn là người thứ nhất không được lợi.
Tiểu tử Vương Thủ Triết này, bản sự lật tay thành mây trở tay thành mưa thật là đáng sợ!
Lúc này, hắn vội vàng thu khí thế lại, mặt lộ vẻ hòa ái hành lễ với Vương Thủ Triết: “Vương lão đệ, không biết có thể nói chuyện riêng một chút?”
Vương Thủ Triết chắp tay hoàn lễ, từ chối nói: “Trấn Thủ Sứ đại nhân nói đùa, hai chúng ta cũng không liên quan gì tới nhau. Có lời gì, cứ nói thẳng ở đây.”
Trong lòng Lôi Dương Thu cuồng nộ, thế nhưng bây giờ bị nắm lấy thóp, tiền đồ cả đời nằm trong một ý niệm của đối phương.
Lúc này, hắn cũng không lo được thể diện, chắp tay cười ngây ngô nói: “Vương tộc trưởng, ngươi cảm thấy, Lôi mỗ làm sao thì mới phù hợp? Ngươi yên tâm, ta có thể thề sau này tuyệt đối sẽ không làm khó dễ Vương thị các ngươi.”
“Trấn Thủ Sứ đại nhân, Vương thị ta đội trời đạp đất, cũng không phạm pháp, không cần ngươi phải thề không làm khó dễ? Việc đã đến nước này, Vương mỗ chỉ có thể tặng ngươi một câu nói.” Vương Thủ Triết chắp tay hành lễ.
“Lời gì?” Trong lòng Lôi Dương Thu run lên.
“Đề nghị đại nhân lưu mấy phần mặt mũi cho gia tộc đi.” Vương Thủ Triết nói xong, vung tay áo quay người rời khỏi.
Cái gì? Đây không phải lời hắn vừa nói với Lưu Thắng Trạch và Triệu Tiến Đạt sao?
“Vương Thủ Triết, ngươi...” Lôi Dương Thu giận dữ công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.