“Ngươi chính là Chương Hoài Bỉnh đó sao?” Trên võ đài, Vương Anh Tuyền cũng nhíu mắt lại, lộ ra vẻ hơi cảnh giác.
Còn Vương Ly Từ, vừa ngoạm một miếng thịt lớn, cũng tập trung vào Chương Hoài Bỉnh.
Cái tên này hai nàng đã nghe đến chai cả lỗ tai.
Đành chịu thôi, những đệ tử này của Tiên Cung bản thân không đánh lại hai người bọn họ, tất nhiên sẽ gửi gắm hi vọng lên trên người người khác. Mà Chương Hoài Bỉnh này, chính là người được nhắc đến nhiều nhất, đến mức mặc dù hai nàng chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng đã ‘như sấm bên tai’.
“Chính là tại hạ.” Chương Hoài Bỉnh nhún mũi chân một cái, từ trên lưng của Băng Tuyết Cự Diên nhảy xuống dưới, tác phong nhanh nhẹn đưa tay thi lễ về phía hai nữ nhân: “Hai vị tiên tử, Hữu Bỉnh xin kính chào.”