TRUYỆN FULL

[Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 213: Lạc Tiên: Xin công tử hãy dừng bước (1)

Mà một vị nữ tử mỹ mạo và khí chất xuất trần, thì đang ở một bên phụng dưỡng hai vị quý công tử, đồng thời ánh mắt của nàng còn thỉnh thoảng rơi vào trên người một vị công tử càng trẻ tuổi tuấn lãng hơn trong đó.

“Gần đây Trần huynh rất nhàm chán sao?” Vị công tử trẻ tuổi kia chính là đương kim gia chủ Vương thị Vương Thủ Triết, bên trong ngôn từ của hắn hơi không kiên nhẫn: “Không có việc gì thì ít chạy tới Bình An ta, để người khác thấy thì không tốt.”

Vương Thủ Triết cũng hơi say, mới vừa tiễn đi một cô em vợ, còn chưa có thanh tĩnh được hai ngày, tỷ phu tương lai này lại tới quấy rối. Thời gian trôi qua cũng không bình yên.

“Cũng không phải rất nhàn rỗi.” Một vị khác, dĩ nhiên là thiếu tộc trưởng Đông Cảng Trần thị Trần Phương Kiệt. Hắn mặt dạn mày dày cười nói: “Chỉ là vở kịch mà Thủ Triết ngươi trù tính đã lâu, tốt xấu gì ta cũng tham dự một góc nhân vật phản diện trong đó, không theo dõi được đến cùng, trong lòng luôn cảm thấy hơi tiếc nuối.”

“Nhưng mà ta nghe nói, Thủ Triết ngươi tỏa sáng tại chủ trạch Vương thị, đánh cho hai nhà Lưu Triệu tơi bời hoa lá, chật vật mà đi.” Trần Phương Kiệt nói: “Đã bỏ qua một màn kịch hay, không muốn bỏ qua lần thứ hai. Ta không hiểu, vì sao Thủ Triết ngươi không nguyện ý để ta tham dự trò vui? Ngươi yên tâm, ta chỉ là đến xem náo nhiệt, không cần chỗ tốt gì cả.”

Vương Thủ Triết cạn lời, tỷ phu tương lai mặt dày nhất định phải tham gia trò vui, đuổi hắn đi cũng không tốt nha? Mà thôi mà thôi, nhất định là ngươi thích loại cảm giác “ước ao ghen tị” này, thế thì ta liền thành toàn cho ngươi đi.

Vương Mai hầu hạ ở một bên, à không là “Chung Lạc Tiên”, nàng nhẹ nhàng che miệng cười một tiếng, giọng điệu mềm mại nói: “Gia chủ, trước khi trò vui chính bắt đầu, có cần thiếp thân trợ hứng cho hai ngài một chút tiền hí hay không?”

Tiền hí?

“Khụ khụ”, Vương Thủ Triết đang uống trà, kém chút sặc chết.

“Chung Lạc Tiên” và Trần Phương Kiệt đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Vương Thủ Triết, không phải chỉ là tiền hí sao, vì sao lại phản ứng đến mức này?

“Khụ khụ”, Vương Thủ Triết ho kịch liệt hơn, được rồi, hắn cũng thừa nhận tư tưởng của mình “Tiên tiến” hơn những người này rất nhiều. Như thế xem ra, tỷ phu và Vương Mai vẫn còn rất đơn thuần.

Cố nén cảm xúc cổ quái, Vương Thủ Triết nghiêm túc nói: “Vương Mai, ngươi chuẩn bị loại tiền hí nào?”

“Gia chủ, hãy gọi người ta là Lạc Tiên.” Nàng giống như giận mà không phải giận, thanh tú động lòng người liếc Vương Thủ Triết một cái, sau đó rút ra một cây tiêu ngọc: “Những lúc nhàm chán, học được thuật thổi tiêu. Đêm dài đằng đẵng, chỉ uống thôi thì không thú vị, hãy để thiếp thân thổi một khúc tiêu, trợ giúp gia chủ thêm hào hứng.”

Không đợi Vương Thủ Triết phản đối, Trần Phương Kiệt đã tấm tắc khen: “Hay, tiếng sáo trong trẻo thấu đáo lại không mất đi vẻ tang thương, trầm lắng xa xăm lại không mất đi khí phách hào hùng, thật là phù hợp với ý cảnh thưởng trà ngắm trăng của chúng ta.”

Được rồi được rồi, thổi tiêu thì thổi tiêu thôi, Vương Thủ Triết cũng cho phép nàng đi rồi, dù sao thì người ta đã chuẩn bị loại thổi tiêu đứng đắn đó.

“Vậy Lạc Tiên xin vụng về trình bày.” Sau đó, “Chung Lạc Tiên” mang ánh mắt xinh đẹp như nước, cầm thẳng sáo ngọc, môi đỏ khẽ mở, ngón tay ngọc ngà lay chuyển thổi lên.

Động tác cực kỳ duy mỹ xinh đẹp.

Sau đó...

Cũng không có sau đó nữa.

Việc thổi sáo đó, cho dù là loại tay ngang như Vương Thủ Triết cũng nghe đến mức hoảng hốt trong lòng, oán hận không thể nhảy từ lầu hai này vào hồ hoa sen.

Còn Trần Phương Kiệt nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt cứng nhắc, choáng váng như sắp ngã, nếu không phải công phu tu dưỡng tốt thì phỏng chừng đã phát điên tại chỗ rồi.

Vụng về... Quả nhiên thật là vụng về.

Một khúc Từ bỏ, Vương Thủ Triết hớp mấy ngụm trà Hồng Nương Tử mới xoa dịu được sự kích động trong lòng, không kìm lòng nổi mà tò mò hỏi: “Lạc Tiên, ngươi lấy ở đâu ra dũng khí và tự tin mà dám thổi tiêu trước mặt ta?”

“Hả? Lưu công tử và Triệu công tử đều khen thiếp thân thổi rất hay.” “Chung Lạc Tiên” tỏ vẻ không hiểu đáp, “Lẽ nào thiếp thân có chỗ thiếu sót?”

Có chỗ thiếu sót?

Lạc Tiên, người quá khiêm tốn rồi, quả thực là cái gì người cũng tồi hết.

Vương Thủ Triết cố nén kích động dùng Hồng Nương Tử hắt lên mặt nàng. Lưu Vĩnh Châu và Triệu Đỉnh Đằng đó thật sự là kẻ mù trong mắt có Tây Thi.

“Cái này... Lạc Tiên à, thổi tiêu thì phải chú trọng đến khí, ngón tay, môi, lưỡi, bốn yếu tố lớn. Nói đơn giản thì cần khống chế khí tức một cách uyển chuyển, sự linh hoạt của ngón tay, sự khép mở của môi và sự linh động của lưỡi.” Trần Phương Kiệt cũng tái mặt, sau đó rất nghiêm chỉnh chỉ điểm cho nàng, nói, “Mỗi một yếu tốt đều phải luyện tập nhiều lần, không phải là công sức một ngày mà phải tập luyện trong thời gian dài.”

Gò má của Vương thủ Triết không ngừng giật giật, tuy hắn rất hiểu Trần Phương Kiệt đang giảng giải bí quyết thổi tiêu. Nhưng tại sao hắn lại có chút kích động không nhịn được muốn một cước đá văng hắn xuống đầm sen.

May mà vào lúc đó, ở nơi xa trước đường sạn, giọng nói của một vị trẻ tuổi vang lên: “Lạc Tiên tiểu thư có đó không? Vĩnh Châu đúng hẹn đến bái kiến.”

Nam tử này ước chừng khoảng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo cũng xem như hoạt bát, chỉ là mặc một thân y phục tang, đôi mắt hơi đỏ khó nén được vẻ bi thương. Người này chính là Lưu Vĩnh Châu thuộc thế hệ trẻ tinh anh của Bình An Lưu thị.