Mặt trời vừa mới dâng lên từ dãy núi, ánh nắng lộng lẫy chiếu xuống.
Cửa kính của trung tâm tài nguyên yêu lực chiết xạ ánh mặt trời, tản mát ra quang mang hoa mỹ rực rỡ màu sắc, tôn lên cùng với nắng sớm phía chân trời.
Mấy đầu hồ ly khác màu lông, trắng hồng có cả, hình thể tinh tế nhỏ xinh, cầm đầu là một thiếu nữ tóc đen mặc bạch y, con mắt xinh đẹp sáng long lanh, ánh mắt linh động, thông minh mang theo vài phần tiên khí.
“Bạch Linh cô cô, chúng ta thật sự muốn đi qua đó sao?” Một tiểu hồ ly lông màu lửa đỏ có chút sợ hãi nhìn đống kiến trúc của nhân loại kia: “Bọn họ sẽ không lột da bán chúng ta chứ? Ta nghe nói nhân loại nham hiểm. Nếu không, chúng ta trở về Thanh Khâu, chờ thương đội của nhân loại đến đây cũng có thể đổi đồ vật.”
“Thương đội nửa năm mới đến một lần, phải chờ đến khi nào? Hơn nữa thương đội chỉ có thể mang số lượng có hạn, vừa lơ đãng đã bị hồ ly khác cướp mất thứ tốt, còn không phải là vô ích hả?” Thiếu nữ được xưng lên “Bạch Linh cô cô” sờ sờ đầu tiểu hồ ly ly trấn an: “Ngươi yên tâm, chúng ta có lão tổ tông và Đế Hưu tiền bối che chở. Nếu Vương thị kia dám không giữ lời, bọn họ cũng không để yên.”