Vỏn vẹn chỉ mới một hiệp đấu, Vân Mộng Vũ đã xử lý được tổng cộng tám tu sĩ Linh Đài cảnh.
Nhất thời, nhóm tu sĩ Linh Đài cảnh do Chu thị thuê đều nằm la liệt đầy đất, tiếng lăn lộn tiếng rên rỉ nối tiếp nhau, trông vô cùng nhếch nhác.
Nếu không phải vì bản tính Vân Mộng Vũ lương thiện, không xuống tay giết chết bọn họ thì đám người này sẽ không chỉ đơn giản là bị thương như vậy.
“Đây đây đây, đây là quái vật sao? Vũ khí trong tay nàng ta có lai lịch gì thế? Lẽ, lẽ nào là thần thông linh bảo trong truyền thuyết?” Biểu cảm của tu sĩ trung niên Thiên Nhân cảnh kia cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, ngay cả chân cũng bắt đầu mềm nhũn không tự chủ được.
Sự đáng sợ của nha đầu kia thực sự khó mà suy luận theo lẽ thường, cho dù là đại thiên kiêu nổi danh nhất trong quận thành kia cũng tuyệt đối không có được sức chiến đấu đáng sợ như chém dưa chặt rau thế được.