Ông ta qua đây cũng chính là vì thấy Vân Mộng Vũ còn nhỏ, da mặt non, muốn thử xem có thể cầu xin nàng thương xót giơ cao đánh khẽ hay không, bây giờ nhìn thấy Dung ma ma cũng ở đây, ý nghĩ này cũng theo đó mà dập tắt.
Ước chừng chẳng bao lâu nữa, Tiên Hoàng bệ hạ sẽ biết chuyện xảy ra ở Nam Xuyến châu. Bây giờ có cầu xin Tứ tiểu công chúa bỏ qua thì phần lớn cũng chẳng ăn thua gì.
“Yến Vô Ưu, xét thấy ngươi cũng xem như thức thời, cho ngươi một cơ hội.” Dung ma ma cười lạnh nói: “Ngươi tự mình dọn dẹp cục diện rối rắm này đi, chớ làm ảnh hưởng đến tiểu công chúa Mộng Vũ và tiểu công tử Phú Quý của chúng ta du sơn ngoạn thủy.”
Thực ra bà ta cũng hiểu được phần nào về Yến Vô Ưu, biết được người này hẳn chỉ là lười biếng mà thôi, không đến nỗi xem mạng người như cỏ rác.
“Đa tạ Vân tiền bối cho Yến mỗ một công lao để chống đỡ tội danh.” Yến Vô ưu hành lễ một cái: “Chuyện này Yến mỗ chắc chắn sẽ xử lý thỏa đáng, sau đó sẽ đến bẩm báo thỉnh tội với Tiên Hoàng bệ hạ.”