“Bệ hạ đang ức hiếp ta.” Vân Mộng Vũ tức giận hầm hừ nói: “Phú Quý, Bảo Tài nhà chúng ta chẳng phải là một viên linh bạng châu mấy vạn hỏa hầu được mở ra từ trong bảo địa sao? Thứ đồ này ngoài việc dưỡng nhan chống lão hóa thì không có tác dụng gì nhiều. Giúp ta sai người dâng cho bệ hạ đi, coi như cảm tạ lão nhân gia ngài đã phong ta làm Xuyến Nam công chúa.”
Dưỡng nhan chống lão hóa? Thế này cũng quá hung ác rồi? Ngươi đang muốn đối nghịch với Tiên Hoàng sao?
Hai má Vương Phú Quý khẽ co rút lại, không nhịn được nói: “Chẳng phải bệ hạ đã nói rồi sao, nếu như ngươi có thể tạo ra chút thành tích thì có thể tự mình đổi phong hiệu.”
“Thành tích, làm sao tạo ra thành tích được?” Vân Mộng Vũ đau đầu không thôi, vẻ mặt chua xót đấu tranh: “Ta mới mười ba tuổi thôi, còn nhỏ như vậy đã bắt đầu bị ép phải kinh doanh rồi sao? Ngay cả học ta còn chưa học xong đâu. Hơn nữa Xuyến Nam này vừa xa xôi vừa nghèo khổ, đơn thuần chính là
Bệ hạ thật sự quá quá đáng, thế mà cả một đứa trẻ mười ba tuổi cũng không bỏ qua.