Không phải bà ta không tin tam hoàng tử, trên hòn đảo này thật sự có quái thạch lởm chởm, ma khí nồng nặc, đất đai lại cực kì cằn cỗi, thậm chí không có mấy cây cỏ, vừa rồi bà ta cũng đã dùng thần niệm để dò xét, hoàn toàn không phát hiện ra không gian rung động đặc biệt, hoặc là dấu vết trận pháp để lại nào.
Thực sự không giống như có di tích.
“Di tích này ẩn nấp rất kĩ, nếu không thì cũng sẽ không bị ai phát hiện ra trong nhiều năm như thế.” Tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh bình tĩnh giải thích, ngay sau đó lấy ra ngọc bội, liếc mắt ra hiệu với lão thái giám ở bên cạnh: “Trác lão, làm phiền ngươi.”
“Vâng, tam công tử.”
Trác lão nhận lấy ngọc bội, rót huyền khí mênh mông của toàn thân vào trong ngọc bội.