Mấy vị đại lão hai mặt nhìn nhau trong thoáng chốc, liền ăn ý bỏ lại Trấn Nam Vương trở về tiểu viện, lại bắt đầu chơi bài.
Triêu Dương Vương còn dành thời gian truyền tin tức cho Tiên Hoàng, để Tiên Triều bên kia không cần tìm người nữa. Về phần Tiên Triều bên kia nhận được tin tức thì có tâm tình gì, nàng ta cũng không quản được.
"Nhược Lam, một kiếm vừa nãy của ngươi..." Bách Luyện chân quân vừa đánh bài, vừa có chút chột dạ hỏi ra vấn đề vẫn muốn hỏi: "Cái đó tên gọi là gì?"
"Chính là tiện tay một kiếm, cửu điều." Liễu Nhược Lam tiện tay đánh bài, thoải mái tự nhiên.
"Cửu điều, bính!" Khương Chấn Thương tiện tay cầm bài về, cứ như không chút để ý nhắc nhở một câu: "Bách Luyện, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Tập trung vào chơi bài, thất điều."