TRUYỆN FULL

[Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 253: Kinh Hoàng! Thiên Phú Của Vương Thủ Triết Không Đơn Giản (1)

Lấy giống lúa hiện tại được gia tộc sử dụng phổ biến mà nói, thu hoạch một vụ hiện nay khoảng ba mươi gánh. Nhưng trong trí nhớ của Vương Thủ Triết, năng suất trên mỗi mẫu trên địa cầu còn nhiều hơn con số này.

Nếu dựa vào huyết mạch thiên phú Mộc hệ để gieo trồng thêm hạt lúa chất lượng cao, hạt lúa mạch... thì cũng không cần quá nhiều, nếu năng suất mỗi mẫu tăng thêm mười trượng thì năng lực sản xuất của gia tộc sẽ lập tức bùng nổ.

Ngoài ra, còn có các loài linh chủng thực vật.

Hiện nay, những giống mà gia tộc sử dụng để trồng và sản xuất đều là linh thực phổ biến và là sản phẩm được nhiều người ưa chuộng. Nếu dựa vào năng lực huyết mạch này, nếu có cơ hội mở rộng chủng loại, chẳng phải sẽ?

Vương Thủ Triết càng nghĩ càng cảm thấy huyết mạch thiên phú mà hắn thức tỉnh thật tuyệt vời, nhưng hắn hiểu biết về huyết mạch thiên phú này quá ít. Ngày mai nhất định phải đi hỏi lão tổ, rốt cuộc đây là loại huyết mạch thiên phú gì trong Hệ mộc?

Gần như cùng lúc đó.

Bên ngoài Trường Ninh vệ thành.

Trong một trang viên bí ẩn, ánh trăng tròn.

Một nam tử trung niên khí vũ hiên ngang mặc bộ hoa phục đang quan sát đàn Linh Ngư săn mồi trong hồ nhỏ.

Thỉnh thoảng hắn ta tóm lấy vài con Băng Linh tằm ném xuống, thu hút những con Linh Ngư nhỏ bé có dáng vẻ đẹp mắt đang tranh giành thức ăn.

Phía sau hắn ta.

Hai vị lão tổ của Lưu thị và Triệu thị là Lưu Tri Đức và Triệu Bá Quân. Bọn họ đứng xuôi tay, không dám thở mạnh, bọn họ giống như hai người hầu chờ được phái tới bất cứ lúc nào.

Thật lâu sau, nam tử trung niên có khí độ phi thường đó cho cá ăn xong, xoay người ngồi xuống uống trà: "Lưu Tri Đức, Triệu Bá Quân. Năm mươi năm trước, chúng ta đã có một ước hẹn, từ đó về sau chúng ta không gặp lại nhau nữa. Tại sao hôm nay hai vị lại muốn phá bỏ ước hẹn?"

"Tiền bối."

Hai má Lưu Tri Đức khẽ co giật, hắn thận trọng nói: "Bọn ta không còn có đường nào để đi nên mới tới cầu xin tiền bối."

"Những chuyện xảy ra sau đó đều đã qua đi." Nam tử trung niên uống cạn ly trà, giọng điệu bình tĩnh: "Các ngươi cũng có được địa vị xứng đáng, các ngươi và ta không nợ nhau."

"Tiền bối." Triệu Bá Quân nghiêm nghị lên tiếng: "Nhưng ngài đừng quên, nếu để mặc cho Vương thị quật khởi, một khi bọn họ biết được chân tướng năm đó...”

"Ồ?" Nam tử trung niên như cười như không: "Bá Quân lão tổ đang uy hiếp ta sao?"

Triệu Bá Quân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cúi người nói: "Bá Quân không dám, chỉ là hiện tại hai gia tộc bọn ta đang ở thời khắc sinh tử, kính xin tiền bối không tiếc hỗ trợ một tay."

Nam tử trung niên uống trà và nhắm hờ mắt.

"Tiền bối, tình huống là như thế này." Lưu Tri Đức tiến lên một bước, thận trọng nói: "Bây giờ Vương thị hoành hành, chủ yếu là do tân tộc trưởng Vương Thủ Triết đó. Nếu như có thể diệt trừ hắn thì thế quật khởi của Vương thị sẽ bị kiềm chế."

Thấy nam tử trung niên không phản đối.

Lưu Tri Đức nói thêm: "Nhưng Vương Thủ Triết đó rất xảo quyệt, làm việc gì cũng không ngờ tới, trong tay có rất nhiều quân bài. Gần đây đại môn bất xuất, nhị môn bất mại* nên ta không tìm được cơ hội."

*Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại: luẩn quẩn trong nhà không màng thế sự.

"Hiện tại bọn ta nhận được tin tức nói rằng lần này Vương thị vẫn sẽ tổ chức các hoạt động săn bắn mùa thu đông truyền thống, đây sẽ là cơ hội duy nhất để Triệu thị và Lưu thị của bọn ta trở mình. Chỉ cần có thể đưa Vương Thủ Triết đi, thậm chí cả Vương Lung Yên và đám tiểu bối đó... Vương thị sẽ giống như châu chấu sau mùa thu, chẳng nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu."

Nam tử trung niên uống cạn ly trà, hơi chế nhạo: "Hai ngươi đường đường là lão tổ mà lại không đối phó được với một Vương Lung Yên tàn nửa thân?"

Lưu Tri Đức và Triệu Bá Quân lúng túng nhìn nhau.

Triệu Bá Quân bất lực đáp: "Có điều tiền bối không biết, tuy Vương Thủ đó còn trẻ nhưng lại tinh ranh như một con cáo, tham sống sợ chết. Hơn nữa lần này hắn gióng trống khua chiêng muốn đi săn bắn thu đông, có thể không có ý nghĩ dẫn rắn ra khỏi hang mà ngược lại sẽ diệt trừ bọn ta."

"Vì cái gọi là dự liệu địch sẽ khoan hồng, chúng ta phải dự đoán rằng ngoài Vương Lung Yên ra, có ít nhất một vị, thậm chí rất có thể là hai vị Linh Đài ở bên cạnh hắn."

"Vì vậy, bọn ta cần một vị cường viện hãm chân Vương Lung Yên." Lưu Tri Đức nói thêm: "Chỉ cần như vậy về sau, ta và Bá Quân lão đệ sẽ kiềm chế hai vị Linh Đài cảnh có khả năng xuất hiện đó. Mà những tộc nhân tinh anh còn lại của hai gia tộc bọn ta cũng đã đủ để giết chết Vương Thủ Triết và đám tiểu bối đó."

"Hai vị Linh Đài cảnh?" Nam tử trung niên chế nhạo: "Có phải các ngươi coi trọng Vương Thủ Triết quá rồi không, mời lão tổ của tộc khác tham gia tộc đấu chính là điều cấm kỵ của Đại Càn. Có bao nhiêu lão tổ có quan hệ thông gia, vì hắn mà cam tâm mạo hiểm phạm phải sai lầm lớn nhất?"

"Lần trước Công Tôn Mãng đã định sẵn giẫm vào vạch. Nhưng dù sao hắn cũng không chủ động tấn công mà bị các ngươi xông đến chạm trán, hắn chỉ mượn cớ để bảo vệ bản thân mà thôi. Chưa kể đến chiến đấu ở ngoại vực hung hiểm, không ai dám chắc không gục ngã."

"Tiền bối, ta hiểu đạo lý này." Lưu Tri Đức bất lực nói: "Vì cái gọi là dự liệu địch sẽ khoan hồng, hai nhà Triệu thị và Lưu thị bọn ta không thể thua trận này."