Với sự ra tay của của hai vị lão tổ.
Tất cả mọi người của Lưu thị và Triệu thị đều rất kích động, trong mắt lộ ra sát ý tàn nhẫn. Chỉ cần các lão tổ áp chế được Vương Linh Lung và khiến họ được rảnh tay, họ sẽ giết tộc nhân của Vương thị.
"Nho Hồng lão tổ." Ma Tu họ Lý kia vẫn còn khá kiêng kị Nho Hồng lão tổ, ông ta thản nhiên nói: "Chẳng qua ta và ngươi đều chỉ đến trợ quyền mà thôi. Hà cớ gì phải đánh đến mức ngươi sống ta chết, nếu không cẩn thận bị trọng thương, chẳng phải sẽ chặt đứt Thiên Nhân chi lộ sao? Chi bằng ta và ngươi chỉ coi như đổi quân cờ."
Nhưng trong lòng ông ta lại chế giễu, chờ sau khi Vương thị diệt vong, sẽ đến xử lý Trần Nho Hồng ngươi sau. Nghe nói Đông Cảng Trần thị có Linh khí Thủy Long thương do một vị tổ tiên truyền lại, vật này có uy lực phi phàm, khi tác chiến trên nước càng lộ rõ uy lực.
Nho Hồng lão tổ không thèm đếm xỉa đến ông ta, chỉ nhắm hờ mắt, một tia linh thức khóa chặt lại, tiến vào trạng thái địch bất động thì ta bất động.
…
"Thủ Triết à, tình hình hiện tại giống đến bảy tám mươi phần trăm với những gì đệ đã suy luận trước đó, đúng là tiên tri dự liệu." Trần Phương Kiệt ở bên cạnh tranh thủ thời cơ nịnh bợ Vương Thủ Triết, nhân tiện thể hiện bản thân: "Tiếp theo đệ sẽ đánh lá bài nào? Ta đoán chắc chắn Vương thị của đệ có người thăng lên Linh Đài cảnh, hơn phân nửa đó là Tiêu Hàn lão tổ. Nếu không, đệ cũng không giết được hung thú tam giai sống dưới nước."
Trong lòng hắn thở dài, tiểu cữu tử này của nhà mình có quyền thế lớn nhất, lại còn thích đào hố chôn người. Thật sự phải nịnh nợ, nếu không chỉ với một câu nói của hắn, sau này cuộc sống của Trần Phương Kiệt sẽ không được yên ổn.
Vương Thủ Triết hờ hững liếc nhìn hắn: "Cả quá trình huynh đều tham gia vào kế hoạch, tại sao cứ phải tự mãn nói như vậy? Xem ra chỉ số thông minh của huynh không đủ, khiến ta không khỏi băn khoăn huynh như vậy sẽ có ảnh hưởng gì đến tiền đồ của ngoại sanh* tương lai của ta hay không."
*Ngoại sanh: cháu trai (con của chị gái hoặc em gái)
Tròng lòng Trần Phương Kiệt lập tức tràn đầy tủi thân, không phải là ta đang phối hợp nịnh bợ đệ sao? Sao lại như này, sao lại như thế này chứ.
Tuy nhiên, Trần Phương Kiệt đã đoán đúng.
Vào thời khắc này, đương nhiên hắn sẽ đánh quân bài Tiêu Hàn lão tổ.
Vắt óc tìm kế, vẫn luôn giấu Lục gia gia đi, thậm chí không tổ chức yến tiệc Linh Đài cho ông ấy, chẳng phải chỉ vì ngày hôm nay sao?
Ngay khi Vương Thủ Triết chuẩn bị rút lá bài.
Bỗng nhiên.
Trong doanh địa vang lên một tiếng hét giận dữ, một lão giả cũng ăn mặc như phu xe bay lên không trung: "Lưu lão tặc, Triệu lão cẩu. Hai ngươi liên thủ ức hiếp một nữ tử yếu đuối, coi Chung Hưng Vượng ta không tồn tại sao?"
Lão giả bay lên trời, toàn thân Huyền Khí phồng lên, giáng cho Triệu Bá Quân một quyền: "Tới đây nào, để Chung mỗ ta dạy ngươi làm người."
Triệu Bá Quân lập tức sợ hãi, quay người lại để chặn.
"Bụp!"
Đường đường là Bá Quân lão tổ, lại bị một chưởng đánh lui bốn năm thước mới dừng lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và tức giận nói: "Ngươi là ai, lại dám can thiệp vào cuộc chiến của Bình An thế gia bọn ta?"
Cùng lúc đó.
Lưu Tri Đức không dám một mình khiêu chiến với Lung Yên lão tổ, ông ta vội vàng thu hồi chiêu rồi rút lui, đứng cùng Triệu Bá Quân, vẻ mặt cũng rất tức giận.
Quả nhiên!
Tên Vương Thủ Triết này chẳng phải thứ tốt đẹp gì, hắn lại thật sự mời hai vị tu sĩ Linh Đài cảnh đến để trợ uy bọn họ.
"Hừ!"
Chung Hưng Vượng đẩy lui kẻ địch cường đại chỉ bằng một đòn, bay lên vài bước, đứng cách Lung Yên lão tổ [hơn một trượng], đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng và lớn tiếng nói: "Bách Đảo Vệ Chung thị, Chung Hưng Vượng!"
Lúc này, ông ấy cảm thấy mình đã đạt đến đỉnh phong của cuộc đời mình.
Cảm giác có thể sát cánh chiến đấu cùng học tỷ, có thể giúp đỡ khi học tỷ gặp nguy cơ, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời. Đặc biệt là đôi mắt trắng mờ ảo bay tới của học tỷ, thật là mê say và dư vị vô tận.
Tuy nhiên ông ấy cũng không nghĩ xem, chỉ dám đứng cách hơn một trượng?
Nói gì đến sánh vai!
Có dám đến gần hơn chút không?
Đương nhiên là không dám, bởi vì chân sẽ mềm nhũn!
Mặc dù nội tâm của Chung Hưng Vượng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng ông ấy cũng là một tu sĩ Linh Đài cảnh nghiêm túc.
Khi rơi vào mắt người khác, đương nhiên là oai phong lẫm liệt, phong thái hơn người.
"Thiên Nhân Chung thị!"
Hiện tại từ ngữ này thuộc vào loại cấm kỵ trong giới cao tầng của Lưu thị và Triệu thị. Thậm chí, sự oán hận của họ đối với từ ngữ này không kém gì Vương Thủ Triết.
Lưu Tri Đức tức giận gầm lên: "Các ngươi đường đường là Thiên Nhân Chung thị, lại cấu kết với Vương thị? Tại sao, rốt cuộc chuyện này là tại sao?"
Cấu kết?
Chung Hưng Vượng đối mặt với những lời buộc tội này không hề tức giận mà ngược lại rất vui, nội tâm ngày càng lâng lâng, vẻ mặt tràn đầy tự hào và kiêu hãnh đáp lại: "Cấu kết, đúng vậy. Ta cấu kết với Vương thị đấy, hơn nữa còn cấu kết rất sâu. Ngươi không phục, không phục thì tới đánh nhau đi." Cấu kết? He he he, ta thích từ này.
Nào có thể đoán được, ánh mắt của Lung Yên lão tổ run lên trừng mắt nhìn ông ấy.
Đột nhiên Chung Hưng Vượng cảm thấy toàn thân sững sờ, toàn thân trở nên yếu ớt. Vội vàng thu hồi tư thế có chút dung tục đi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.