TRUYỆN FULL

[Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 299: Tỷ phu! Cữu tử! Oan oan tương báo đến khi nào (1)

Hai hình nộm đá đen đó bỗng cử động.

"Đùng!"

Bọn chúng giống như chùy lớn hung hăng đánh lên trống lớn, trống trận chợt phát ra tiếng vang lớn rung trời khiến màng nhĩ của người ta run rẩy, trong lòng hoảng loạn.

"Đùng!"

"Đùng đùng!"

Nương theo từng chưởng của chúng trên trống lớn, tiết tấu nhịp trống không ngừng tăng nhanh, một khúc trống nhạc rước dâu hoan lạc cứ bị chúng diễn dịch ra như vậy.

Ngay cả tiếng bước chân nặng trĩu của hình nộm đá đen cũng tựa như nương theo tiếng nhạc trống khiến bầu không khí càng thêm khoan khoái, nhạc điệu càng sục sôi.

Khung cảnh đó thật sự là muốn chấn động bao nhiêu thì chấn động bấy nhiêu.

Vương Thủ Triết bị dọa ngốc luôn.

Đại cữu à, lối suy nghĩ của ngươi cũng thanh kỳ quá.

Sắc mặt của đám người Liễu thị cũng trở nên cực kỳ dị thường. Bọn họ trợn mắt há mồm nhìn một màn này, thầm nghĩ, rốt cuộc Công Tôn Thương này đến chúc mừng hôn lễ của cháu ngoại hay là đến gây sự?

Bọn họ cũng không có cách nào giải quyết chuyện này ngay lập tức được.

Ngược lại là đám dân chúng đó không có nghĩ nhiều như thế. Bọn họ chấn kinh trước rồi ngay lập tức trở nên cực kỳ hưng phấn, làn sóng hoan hô nối nhau từng đợt, làn sóng âm thanh giống như sóng thần vang lên ngút trời.

Công Tôn Thương quan sát tình hình, cảm xúc cũng càng thêm hưng phấn.

Hắn không ngừng điều khiển trận bàn nhỏ trong tay, gia tăng tiết tấu nhịp phách đánh trống của hình nộm đá đen khiến khúc trống trở nên càng chấn động hơn, tiết tấu càng thoanh thoát hơn.

Chỉ là tuy cảnh tượng rất tráng lệ nhưng hình nộm đá đen đó quá nặng, mỗi bước đi đều giẫm ra từng hố nhỏ trên mặt đường lót đá xanh, đi qua con đường này, mặt đường lót đá xanh ở Liễu Thạch Môn Khẩu gần như biến thành hiện trường tai nạn.

Biểu tình của đám người Liễu thị càng thêm cổ quái, hồ nghi.

Công Tôn Thương này rõ ràng là mượn hôn khách để quấy rối, phá hỏng tài sản của Liễu thị bọn họ.

Nhưng bọn họ lại không có chứng cứ.

"Chiêu này của ta không tồi chứ cháu ngoại lớn? Ta đã cho hai hình nộm đá đen ngừng hoạt động nhẵn hai tháng mới hao tâm tổn sức huấn luyện chăm sóc ra đó." Công Tôn Thương cười hắc hắc với Vương Thủ Triết, trên mặt tràn ngập đắc ý, "Khúc trống trận phượng hoàng tìm bạn đời này hay chứ, đại cữu cho ngươi nở mày nở mặt rồi chứ?"

Vương Thủ Triết đen mặt, đại cữu à, thật là cảm ơn người.

Thấy sắc mặt của đám người Liễu thị đó, nếu không phải hôm nay là ngày đại hỉ thì đã nhanh chóng tóm người rút gân lóc da một trận rồi, sau đó trục xuất khỏi Sơn Âm trấn.

Lư Chính Kiệt ở bên cạnh cũng tỏ ra không biết làm sao, Công Tôn Thương, ngươi thắng rồi!

Tại hạ bái phục!

May mà tuy rằng cảnh tượng hơi quỷ dị nhưng hiệu quả thực tế lại cực kỳ tốt. Cảm xúc của tất cả bách tính vây xem đều được hâm nóng, hăng hái nhảy múa theo tiết tấu nhịp trống mạnh mẽ.

Cứ như vậy, ngay cả đám người Liễu thị cũng không bới ra được vấn đề, tùy ý để Công Tôn Thương gây sức ép. Dù sao thì nói thế nào người ta cũng là đích cữu của tân lang gia, dựa theo quy trình đón dâu mà đang giúp đỡ giữ thể diện.

Theo hai hình nộm đá đen mở đường, hỏa phụng và hỏa hoàng cùng nhau nhảy múa trên đỉnh đầu, trong sự chen chúc của các bách tính, đội ngũ đón dâu của Vương thị náo nhiệt đi thẳng đến trước cửa chủ trạch của Liễu thị.

Lúc này, hai vị cữu cữu mới thu lại thần thông, hỏa phụng và hỏa hoàng trên bầu trời biến mất, hình nộm đá đen ở phía trước cũng nhấc từng bước nặng trịch quay về trong xe ngựa.

"Vương thị tân lang quan Vương Thủ Triết giá đáo."

Cửa lớn của chủ trạch Liễu thị đã sớm mở rộng, theo tiếng bẩm báo cao giọng của Liễu thị Liễu Cao Vận lập tức có mấy vị chủ sự tộc nhân Liễu thị từ trong chủ trách ra đón, dựa theo lễ nghi mời đội ngũ đón dâu của Vương thị vào cửa chính.

Họ hàng và tùy tùng đi theo đều được tộc nhân của Liễu thị phụ trách chiêu đãi, chỉ một mình Vương Thủ Triết được mời vào sảnh chính.

Bố cục chính sảnh trong chủ trạch của Liễu thị vốn khí phái, hôm nay lại được trang trí nguy nga lộng lẫy, có thể nhìn thấy chữ hỉ đỏ thắm và hoa hỉ tơ lụa khắp nơi, phóng mắt nhìn một lượt tràn ngập không khí vui mừng.

Tộc trưởng của Liễu thị Liễu Cao Vọng và nhạc mẫu Từ thị đều mặc lễ phục long trọng mà chỉ những lúc quan trọng mới mặc, ngồi nghiêm chỉnh chờ Vương Thủ Triết đến bái kiến.

Vương Thủ Triết tỏ ra nghiêm nghị, lập tức chỉnh lại áo mũ, trịnh trọng lên trước chào hỏi: "Thủ Triết bái kiến nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân."

Nhạc phụ Liễu Cao Vọng ho khan một tiếng, lập tức có quản sự thân cận cung kính tiến lên trước đỡ Vương Thủ Triết dậy.

"Được được được." Nhạc mẫu Từ thị cẩn trọng đánh giá Vương Thủ Triết, càng nhìn càng hài lòng, "Quả nhiên Thủ Triết khôi ngô tuấn tú hệt như trong lời đồn. Nào nào nào, mau ngồi mau ngồi, dâng trà và điểm tâm lên."

Vương Thủ Triết nghe lời ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, không dám có chút sơ suất nào.

Sau khi uống một hớp trà, ăn điểm tâm, hàn huyên vài câu, nghi thức này xem như đã xong rồi.

Nhạc mẫu Từ thị nói: "Thủ Triết à, giờ lành sắp đến rồi. Nhược Lam đã ở hậu viện đợi ngươi, ngươi đi đi."

"Vâng. Vậy hài nhi xin cáo lui trước."

Vương Thủ Triết đứng dậy hành lễ, sau đó kính cẩn lui ra sảnh chính, dẫn một đám đồng bọn đi đến trung đình.

Liễu thị chủ trạch, trung đình.

Ở đây bố cục ngay ngắn, có hoa viên cây cối và một khối đá lớn ở mảnh đất trống, có thể dùng làm nơi diễn võ.

Đồng thời, trung đình cũng có dãy hành lang nối với các cửa các viện.

Nếu muốn đến hậu viện đón dâu, nếu không muốn trèo tường thì nơi này là nơi phải qua.