Qua một lúc, hắn mới miễn cưỡng dịu lại, lạnh mặt trách mắng: "Ngươi nghĩ tại sao lão tổ tông lại định ra quy tắc này? Một gia tộc muốn truyền thừa ngàn năm, vạn năm, điều quan trọng nhất là đoàn kết và ổn định! Chính vì có truyền thống và luật pháp nghiêm khắc không được vượt qua như vậy, thế gia truyền thừa mới có thể duy trì bất bại, nếu không, nội bộ thế gia hở tí lại huynh đệ đục tường, tương tàn lẫn nhau, nội bộ mất cân đối, há chẳng phải sẽ sớm loạn sao?"
"Tào Lệ Na, ta thấy ngươi đã trúng độc của ả tiện nhân Tào Ấu Khanh đó rồi!" Tiền Cần Hoành căm phẫn, "Ả tiện nhân đó thân là thiên kiêu thánh địa, không nghĩ đến bổn chức khai thác lãnh địa cho nhân loại, chống đỡ giặc ngoài mà lại dám cuốn vào sóng gió trở trời. Bản thân ngu xuẩn tìm chết cũng thôi đi, còn dám mưu toan lợi dụng ngươi để khống chế Tiền thị ta, âm mưu lôi Tiền thị ta vào vòng xoáy! Còn thật sự cho rằng Tiền thị chúng ta dễ ức hiếp sao?"
Tiền thị tốt xấu cũng là một cường hào Ngũ phẩm, người tài trong tộc không ít, trải qua điều tra phán đoán, dĩ nhiên đã phỏng đoán ra bảy tám phần suy tính của Tào Ấu Khanh.
Bây giờ thế cục chưa rõ, thế gia đại phiệt nào dám dễ dàng đứng đội? Một khi làm không tốt sẽ có kết cục diệt vong của gia tộc.
Tào Lệ Na nghe vậy, lập tức biến sắc, tưa như lúc này mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Vậy, vậy Duệ nhi của ta phải làm sao? Chuyện đều do ta làm, không liên quan gì tới nó! Phu quân, Duệ nhi là con trai ruột của chàng, chàng..."